Nàng Ấy Dẫn Dụ Ta Rồi Lại Bội Tình Ta

Chương 3

Vì vậy, những năm qua, dù Lý Tuyên Lưu tức giận nhưng cũng không làm gì được, bây giờ hắn đã bị bệnh, việc kinh doanh chỉ có thể giao cho Tần Ngu.

Chỉ có điều, dù thương nhân trung thành, nhưng Tần Ngu còn nhỏ, thương nhân dưới quyền khó tránh sinh lòng tư lợi, mỗi năm gửi báo cáo ngày càng qua loa, vì vậy năm nay Tần Ngu mới dẫn người đi kiểm tra sổ sách.

Nàng tiếp quản việc kinh doanh chưa lâu, không có tâm phúc để sử dụng, ngay cả nhóm người sau lưng cũng chỉ đang tụ hợp tạm thời.

Có người theo ngoại tổ phụ, cũng có người của Lý Tuyên Lưu, còn có tai mắt của những người khác trong phủ nữa.

Tần Ngu không quan tâm họ nghĩ gì, hay bàn luận gì sau lưng nàng, nàng muốn là một cơ hội, một cơ hội để tạo dựng uy nghiêm.

Tần Ngu liếc nhìn chiếc xe ngựa phía sau cùng của đoàn người, rồi quay đầu lại, hàng lông mi dày che giấu suy nghĩ trong mắt nàng.

Trong xe ngựa là nữ nhân xinh đẹp mà nàng vô tình cứu được, mềm mại đến mức khiến người ta say đắm, vừa vặn có thể làm ‘mồi câu’ của nàng.



"Tiểu thư ơi…" Vừa mở miệng, Vân Chi ôm bọc đồ bị ánh mắt của người đối diện quét qua, vội nuốt hết những lời định nói ra.

"Ngươi gọi ta là gì?" Giọng nói mềm mại, là chất giọng đặc trưng của các nữ tử Giang Nam, rất nhẹ nhàng, duyên dáng.

Vân Chi đổi cách xưng hô, có chút không quen gọi: “A tỷ."

Người đối diện mới hài lòng: “Lần sau không được gọi nhầm nữa đâu đấy."

Vân Chi thấy tiểu thư của mình vén một góc màn xe ngựa lên nhìn trộm ra ngoài, bàn tay ôm bọc đồ càng siết chặt hơn. Cả người nàng ấy cứ ngồi không yên, mông trên đệm không ngừng dịch chuyển vì cảm giác bồn chồn trong người.

Ngoài rèm cửa, mỗi lần nhìn cảnh sắc thêm một chút, tim Vân Chi lại thắt chặt thêm một phần, đến mức như sắp trồi lên tận cổ họng rồi vậy.

Vân Chi cố nhịn, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: "Tiểu... A tỷ à, tỷ mau hạ rèm xuống đi, đừng để người khác nhìn thấy nữa ạ."

Đặc biệt là cùng đi với các nàng đều là nam nhân, ánh mắt thèm thuồng, săm soi của họ không hề che giấu, trơ trẽn nhìn thân thể nàng ấy và tiểu thư, khiến Vân Chi cảm thấy có hút sợ hãi.

Chuyện xảy ra hôm nay thật quá đỗi kinh tâm động phách, nói là cửu tử nhất sinh cũng không ngoa, đến giờ Vân Chi vẫn chưa hoàn hồn lại được, chỉ cần nghĩ lại một chút thôi, toàn thân nàng ấy đã run lên bần bật rồi.

Theo lý mà nói, tiểu thư là tiểu thư khuê các, chưa từng bước ra khỏi cửa lớn, vậy mà gặp chuyện lại bình tĩnh hơn cả một người làm nha hoàn như nàng ấy.

Có lẽ vì nghe thấy giọng nàng ấy mang theo chút nức nở, nữ tử thu tay lại, rèm xe lập tức rủ xuống, che hết mọi thứ bên ngoài.

Vân Chi thấy không nhìn thấy bên ngoài nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn đối diện, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Tại sao tiểu thư không sợ chút nào thế ạ?"

Tiểu thư của Vân Chi tên là Thẩm Tô, là đích trưởng nữ của Lễ bộ Thị lang ở kinh thành, mấy năm qua luôn được gửi nuôi tại nhà cũ, nay nghe nói đã đính hôn ở kinh thành, nên mới đón Thẩm Tô về kinh để gả chồng.

Có lẽ sợ Thẩm Tô trên đường về kinh không có người chăm sóc, nên đã mua một nha hoàn để hầu hạ cho Thẩm Tô.

Vân Chi chính là nha đầu vừa được mua về hầu hạ Thẩm Tô vài ngày trước.

Nàng ấy vốn nghĩ rằng với diện mạo của Thẩm Tô chắc hẳn là tiểu thư kiêu ngạo khó hầu hạ, ai ngờ sau chuyện hôm nay, nàng ấy đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Thẩm Tô.

Tiểu thư là người có tính tình điềm tĩnh, dũng cảm, gặp chuyện rất bình tĩnh, hoàn toàn khác với vẻ ngoài yểu điệu mềm mại, kiều diễm của tiểu thư!

So với Thẩm Tô, nàng ấy càng giống một nữ tử khuê các chưa từng thấy qua thế giới, chưa từng chịu khổ hơn.

Hôm nay gặp phải sơn tặc, khi tên cướp một đao chém chết xa phu, nàng ấy há to miệng đến nổi quên cả chớp mắt, nhưng tiểu thư Thẩm Tô với lòng bàn tay mềm mại ấm áp nhẹ nhàng che mắt nàng ấy lại, nàng ấy mới không nhìn thấy cảnh tượng máu me kinh khủng ấy nữa.

Các nàng xuất phát từ nhà cũ, đường đi hết sức suôn sẻ, cho đến hôm nay—

Sơn tặc chặn đường, gϊếŧ hết nam nhân trong đoàn, chỉ để lại nàng ấy và tiểu thư, nói là muốn mang về hưởng thụ.

Tiểu thư sinh ra xinh đẹp, những kẻ đó muốn dâng tiểu thư của nàng ấy cho sơn đại vương, bèn chuyển ánh mắt sang nha hoàn là nàng ấy, nói để mọi người hưởng thụ nàng ấy trước.