Lang Hoàng

Chương 18: Ờm… ngon lắm!

Tía tô, thứ này Tiêu Vân rất quen thuộc, không phải vì nó là một loại dược liệu, mà là vì hắn là người miền Nam - người miền Nam khi tự làm dưa muối sẽ cho lá tía tô vào vại, thứ này có thể ngăn dưa muối bị nổi váng, trước đây khi mẹ Tiêu Vân muối củ cải, muối dưa chua, hắn đã nhìn thấy mẹ cho vào.

Hơn nữa, lá tía tô có mùi thơm đặc trưng, rất nhiều nơi ở miền Nam còn dùng thứ này làm gia vị.

"Tiếc là không có rau răm... Nơi có vĩ độ cao có mọc loại này không? Thôi bỏ đi, bây giờ cũng không phải mùa."

Mã đề đã ra hoa thì quá già không thể ăn, nhưng khi nấu cho thêm một ít vào cũng có thể phòng ngừa bệnh kiết lỵ.

Người Tuyết Lang không có khái niệm vệ sinh, dù cho có thân thể cường tráng thì cũng không thể nào không bị đau bụng.

Bồ công anh có vị hơi đắng, kết hợp với rau dền gai trung hòa một chút là vừa vặn, thêm một ít lá tía tô để tăng thêm hương vị, hoàn hảo.

Hắn đang nhặt rau dại thì ở phía bên kia, những tộc nhân đã trở về bộ lạc đều nhìn chằm chằm hắn từ xa.

"A Sơn, A Vân bị sao vậy, sao tự nhiên lại thích chơi cỏ thế?" Một chiến binh người Tuyết Lang khác vừa trở về ngồi ở cửa lều của mình mài mũi tên bằng xương, trừng mắt nhìn A Vân đang "chơi cỏ" hồi lâu, khó hiểu hỏi A Sơn đang cúi người nhặt quả dại.

"Cái đó không phải là cỏ, là rau."

A Sơn căn bản không biết trả lời như thế nào, ngược lại là Ngưu Giác vừa mới xử lý xong con heo rừng đang nghỉ ngơi lên tiếng: "Là rau dại, ta đã ăn thử rồi, ngon lắm."

"Ồ ---" Chiến binh người Tuyết Lang và A Sơn đồng thời kéo dài giọng: “Ngon đến mức nào?"

Ngưu Giác đang ôm một "chiếc cốc" bằng xương sọ bò uống nước, nghe vậy liền liếʍ môi, chép miệng: "Dù sao thì cũng ngon."

Với vốn từ vựng nghèo nàn của mình, anh ta nhất định không thể nào nói ra được lời khen ngợi nào, nhưng biểu cảm hồi tưởng của anh ta đã đủ để chứng minh cảm nhận của anh ta.

Chiến binh người Tuyết Lang và A Sơn nhìn nhau, cũng không mài mũi tên nữa, cũng không nhặt quả dại nữa, hai người cùng đứng dậy, sải bước đi về phía Tiêu Vân.

Tiêu Vân biết dạ dày của người Tuyết Lang không có khái niệm đồ ăn thừa, vì vậy hắn đã nhặt hết rau dền gai, bồ công anh hái được chiều nay để riêng ra một chỗ, chuẩn bị lát nữa sẽ cho vào nồi nấu cùng; lá tía tô phải để dành một ít để dùng, còn mã đề thì chọn một ít ra để nấu, số còn lại để sang một bên, sau này sẽ lấy hạt giống.

Đang bận rộn thì cậu A Sơn và một người anh em người Tuyết Lang khác có vóc dáng tương đương với Ngưu Giác đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đống rau dại được hắn phân loại thành mấy đống.

Tiêu Vân: "..."

Thôi bỏ đi, cứ giả vờ như không thấy.

A Sơn đưa tay ra, nhặt một cây mã đề lên, thấy Tiêu Vân không có phản ứng gì, liền... há miệng, nhét cả cây mã đề vào miệng.

"Cậu?!" Tiêu Vân giật mình, trời ạ, trên đó nhiều đất như vậy mà hắn không nhìn thấy sao?!

"..." A Sơn không nói gì, cũng không nhổ ra, vẻ mặt nghiêm túc nhai cây mã đề già cỗi.

Tiêu Vân...

Tiêu Vân hoàn toàn kinh ngạc, cho dù không hiểu biểu cảm vi mô thì hắn cũng có thể nhìn ra động tác nuốt của A Sơn khó khăn đến mức nào.

Vất vả nuốt xong cây mã đề, mặt A Sơn căng cứng đến mức sắp nứt ra, nhưng anh ta vẫn làm ra vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu với Tiêu Vân khen ngợi: "Quả nhiên, ngon thật!"

Tiêu Vân há hốc mồm nhìn anh.

Người chiến binh người Tuyết Lang đi cùng đứng dậy bỏ đi, quay về mài mũi tên bằng xương của mình... Diễn xuất của A Sơn, ngay cả người Tuyết Lang cũng không lừa được.

"... Cậu, cái này không phải ăn như vậy. Không thể ăn sống, cũng không ăn phần quá già, dù là ăn sống thì cũng phải chần qua nước sôi, tức là luộc qua nước, hơn nữa trước khi cho vào nước sôi, phải rửa sạch đất cát trên đó..." Tiêu Vân dở khóc dở cười.

"Ồ." A Sơn lúc này không che giấu nữa, lộ ra vẻ mặt khó chịu, nhăn nhó.

Tiêu Vân...

Tiêu Vân thật sự là hoàn toàn không còn gì để nói với mạch não của người Tuyết Lang nữa, thật sự.

Dùng nước mà Dương Mao xách về rửa sạch rau, để sang một bên, Tiêu Vân cảm thấy mình thật sự không cần phải chú ý nhịp điệu, từ từ ảnh hưởng đến người Tuyết Lang, loại thủ đoạn quanh co lòng vòng đó hoàn toàn là lãng phí thời gian, vì vậy hắn cũng lười phải che giấu tài năng, trực tiếp đi đến chỗ thịt heo rừng đã được Ngưu Giác xử lý.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình, cái gọi là xử lý xong... chính là con heo nguyên con đã được lột da, mổ bụng moi nội tạng - vì không có dao nên người Tuyết Lang không có cách nào chặt con heo rừng thành từng miếng thịt, lúc gϊếŧ heo lại không cho chảy máu, Tiêu Vân đến gần suýt chút nữa bị mùi tanh tưởi nồng nặc hun cho ngất xỉu.

"Mẹ kiếp, thịt heo rừng nướng thơm phức trong tiểu thuyết YY quả nhiên đều là lừa người, thịt heo rừng không được thui qua cũng không được loại bỏ hết máu, khi nướng chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ khiến người ta nôn mửa rồi?!"

Tiêu Vân bịt mũi, trong lòng thầm oán thán, muốn hắn ăn món này vào bữa tối thì hắn nhất định không làm, nghĩ nghĩ, hắn vẫy tay gọi Ngưu Giác lại: "Ngưu Giác, hay là chúng ta làm cho chỗ thịt này ngon hơn một chút?"

"Được đó." Ngưu Giác đáp ngay.

Ngưu Giác đã ăn rau dại mà hắn mang về, còn dễ sai khiến hơn cả cậu A Sơn, Tiêu Vân bèn bảo anh ta vác thịt heo rừng, còn mình thì xách một cái thùng rỗng đựng nội tạng heo rừng, cùng nhau ra bờ sông xử lý lần hai.

Nghĩ nghĩ hình như còn cần người giúp đỡ, Tiêu Vân lại gọi cả cô bé Dương Mao - ban đầu hắn định gọi Tát Nhĩ, nhưng hắn lại lo lắng người này bị dính nước lạnh rồi cảm cúm gì đó sẽ gây ra rắc rối.