"Cuối cùng, hãy làm tròn bổn phận của một người thầy giáo, nhưng phải tỉnh táo đừng đi quá giới hạn của mình thưa La tiên sinh."
...
La Yến có phần nôn nao lo lắng trong bụng, cậu đứng trước cánh cửa phòng mà bên trong chính là Lương Đàm Cẩn - Học trò đại nhân của chính mình đang ngồi chờ. Trong tiềm thức của cậu bây giờ, vẫn còn văng vẳng giọng nói của tiểu Nguyệt.
Những lời nhắc nhở nhẹ nhàng của cô gái trẻ dành cho cậu trước khi cậu bắt đầu công việc ở nơi này khiến cậu có suy nghĩ khác.
La Yến tự nghĩ "Lương gia... Nói đúng hơn là Lương Đàm Cẩn, người con trai nhỏ tuổi hơn mình, không những vẻ ngoài già dặn mà tính cách cũng khó gần nhỉ?"
"Mà thôi, như vậy cũng tốt, tránh để mình mất tập trung khi dạy học."
Cậu nhẹ hít lấy một ngụm dưỡng khí rồi thở hắt một hơi, đưa tay đẩy nhẹ gọng kính, khóe môi nâng lên mỉm cười sẵn sàng đối mặt. La Yến đưa tay gõ vào cửa hai cái, âm thanh cửa gỗ lộc cộc vang lên.
Không lâu sau đó, cánh cửa mở ra từ bên trong. La Yến ngẩng cao đầu, tròn xoe mắt nhìn thiếu niên trước mặt.
Dáng dấp cao ráo, tuấn mạo mỹ lệ trong nhu có cương, nào có già dặn giống như trong tưởng tượng của cậu? trong ánh mắt lãnh đạm vô tình lại chứa chấp một tia sáng màu ngọc bích ánh bạc-...
A, tia sáng màu ngọc bích ánh bạc kia, hình như là cái đầu tóc của La yến.
Nhưng nào có như tưởng tượng từ hình tượng người ta bàn luận trên mạng, trước mắt cậu làm gì có một Lương Đàm Cẩn với góc cạnh trên gương mặt vô cùng bén ngót?
Đường nét trên khuôn mặt anh mềm mại vừa đủ, xương quai hàm rõ rệt vừa chừng hoàn hảo, đôi mày, hàng mi, cánh mũi, khóe môi cong... Ngũ quan tuấn tú toát lên khí sắc điềm đạm không kém phần lạnh lùng, giữa cái núi băng di động ấy, lại len lỏi chút gì đó dịu dàng khó rõ.
Chung quy lại, chỉ có dáng dấp cao ráo và dung mạo tuyệt phẩm là đúng như lời người ta nói.
La Yến giật mình, vội cúi đầu một cái rồi lại ngẩng mặt nhìn Đàm Cẩn đang nhàn nhạt nhìn xuống mình, cậu lúng túng nói... "Chào em, anh là La Yến, là gia sư của em... Rất hân hạnh được giúp đỡ cho em trong chặng đường sắp tới."
Bàn tay La Yến vô thức chìa ra trước mặt chờ đợi cái bắt tay đáp hồi từ Lương Đàm Cẩn, cậu vẫn nở trên môi nụ cười tươi tắn pha chút ngại ngùng... Bốn mắt họ nhìn nhau, đứng yên một lúc.
Lúc này Đàm Cẩn mới lui hai bước rồi nép người sang bên trái, nhượng đường cho La Yến bước vào. Anh cúi đầu đưa mắt nhìn vào trong căn phòng, không nói gì nhiều, chỉ duy nhất một từ "Vâng." để đáp lại nguyên câu tự giới thiệu dài thượt của La Yến.
Yến Yến ngơ ngác nhìn Đàm Cẩn, cậu không hiểu nổi... Người này có cần phải kiệm lời đến thế không? Hay là do chưa thân thiết nên giữ khoảng cách? Nhưng ít ra cũng lịch sự, cậu cũng cảm thấy ổn.
Ngay lúc La Yến thu tay lại định bước vào phòng, cậu mới sực nhớ lại lời nhắn nhủ của tiểu Nguyệt... Chợt nhận ra là Lương Đàm Cẩn không muốn phải từ cái bắt tay kia mà bản thân lại chạm vào cậu vì anh không thích có những hành động quá thân mật, không thích người khác tự ý đến gần hoặc động chạm vào bản thân.
Nhận ra bản thân phạm phải sai lầm, ngay lập tức cậu cúi đầu lên tiếng "Anh xin lỗi!" La Yến đột ngột cất lời khiến Lương Đàm Cẩn sững lại, anh quay đầu hạ tầm mắt nhìn anh trai nhỏ bé trước mặt mình đang cúi đầu nhận sai.
Bản thân Lương Đàm Cẩn có chút rối rắm, hoang mang nhìn La Yến, lòng thầm nghĩ... Lần gặp mặt đầu tiên này, rốt cuộc cậu đã làm gì không đúng với mình mà xin lỗi xin phải thế này? Phần, anh lại lo lắng, chẳng biết có phải do bản thân tỏ thái độ không đúng nên khiến cậu hiểu lầm rồi không?
Đắn do một lúc, Đàm Cẩn mới ngỏ lời hỏi ngược lại Yến Yến... Nhưng cũng chỉ duy nhất một từ "Dạ?" bằng tone giọng hoang mang của mình.
La Yến sau đó cũng giải thích, bản thân xin lỗi vì đã đưa tay ra muốn bắt tay xã giao với Lương Đàm Cẩn như mọi người mà quên mất anh dị ứng tiếp xúc thân mật... Chưa hết, cậu còn nói.
"Anh xin lỗi bởi vì bản thân đã vội vã quên luật cấm dù rằng chỉ mới nghe cách đó vài giây! Anh vô ý, xin lỗi em nhiều!"
Nhận thấy anh im lặng nhìn cậu chăm chăm La Yến liền ngượng ngùng, cậu nhẹ cau mày, bẽn lẽn đưa tay lên chỉnh lại gọng kính. Không biết sao, lúc này trong mắt Lương Đàm Cẩn thì La Yến như mọc ra thêm hai cái tai thỏ trên đỉnh đầu, sụt sịt như sắp khóc.
"Sao cứ có cảm giác, mình đang ức hϊếp em trai nhỏ vậy nè?" Lương Đàm Cẩn vô cùng hoang mang, người này có làm gia sư cho mình được không?