Gió dịu dàng khẽ lay tán lá xạc xào bên hiên nhà, đóa hoa cẩm tú cầu xanh biếc cũng đã nở rộ khoe sắc sẵn sàng đón lấy một ngày tươi đẹp... Những cánh hoa bé nhỏ mềm mại mang trên mình cái sắc xanh trong trẻo tựa như bầu trời rộng lớn trên đỉnh đầu, trong vắt một vùng bao la chẳng có lấy một phần bạch vân làm tâm điểm.
Thiên cảnh trông giống như những đứa trẻ lúc bấy giờ, chúng không phải vướng bận việc phải vùi đầu vào những trang sách vở khô khan sau gần mười tháng trời dài đăng đẵng ngồi học ở trường lớp nữa... Đây là, không khí ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Thật sảng khoái, tươi sáng biết bao nhiêu.
...
Từng ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây, len lỏi vào ô cửa sổ... Ánh dương đầu ngày, ôn nhu hôn lên gò má thiếu niên đang say giấc trên chiếc giường nhỏ.
Trên chiếc giường bông mềm mại, một thiếu niên đang độ tuổi tươi đẹp của đời người, đậu khấu niên hoa... Cái tuổi tuy đã đến lúc trưởng thành nhưng vẫn còn một chút mê ăn mê ngủ.
La Yến, cậu thiếu niên có dung mạo thanh thuần non nớt, từng sợi tóc cũng mang sắc màu ngọc bích ánh bạc tựa cuộn mây được se thành sợi... Làm thành dây đàn để thiên thần hòa tấu những giai điệu du dương bay bổng.
Xinh đẹp phát hờn.
Và cậu đang ngủ một giấc ngon lành thì bị ánh dương quang đánh thức, ngay sau đó trên gương mặt đáng yêu chợt xuất hiện vài ba vệt nhăn nhó cau mày.
Cậu khẽ động mi mắt, đôi hàng mi cánh bướm chầm chậm khép mở hững hờ, đem mắt hướng nhìn ra cửa sổ, câu đầu tiên chạy trong đầu của La Yến chính là tự hỏi...
"Tại sao tối qua lại không kéo rèm rồi hẵng ngủ? Đồ ngốc này!"
Suy đi điểm lại thì giấc ngủ đã bị quấy phá, đây là ý trời rồi... La Yến đành lòm khòm ngồi dậy, vung vai ngáp ngắn ngáp dài mấy cái, đần mặt nhìn tấm màng bay bay.
Tấm vải nhẹ nhàng uyển chuyển trong gió, lúc che đi được vạt nắng, lúc lại xấu xa để tia nắng chiếu thẳng vào gương mặt còn sưng húp. Xót, như cái cách mà số dư trong tài khoản của cậu tăng lên rồi lại bốc hơi nhanh chóng.
"Aaaa... Tại sao vất vả kiếm tiền, nhưng vẫn không bao giờ đủ tiêu vậy?" La Yến vùng vẫy, rêи ɾỉ đầy tội nghiệp bằng chất giọng của người còn say ke trên chiếc giường, cuối cùng cậu lại lười biếng nằm phịch xuống gường với đôi mắt lờ đờ thiếu ngủ.
Nằm như vậy thì đúng là sướиɠ thân đó, nhưng lúc nhìn vào số dư tài khoản khi cần dùng thì lại là câu chuyện hoàn toàn khác... La Yến, bắt đầu tự lập tài chính vào năm nhất đại học, hiện tại độc toàn thân, tương lai chưa biết sẽ ra sao, nhưng hiện tại là thiếu tiền tiêu.
Nghịch cảnh, ác mộng thực tại mà ai cũng muốn thoát ra.
Thế nên cho dù có lười đến mấy, cuối cùng cậu vẫn phải buộc chọn cách là rời khỏi chiếc giường thân yêu mềm mại vô cùng dễ chịu ấy, cầm lấy chiếc kính cận mười độ rồi đeo vào.
La Yến bước vào phòng vệ sinh cá nhân, tắm rửa sạch sẽ và thay ra bộ đồ mới, chỉnh chu gồm quần tây nâu sẫm và áo sơ mi tay dài cổ cao... Cậu chuẩn bị bán mình cho tư bản.
Cụ thể là La Yến đang vô cùng, rất! Trông cậy vào mấy mảnh vải này sẽ giúp bản thân cậu sẽ nhìn trưởng thành hơn một chút, cậu muốn chuẩn bị tươm tất một vẻ ngoài "thật là thầy giáo" để cấp sách đến nhà họ Lương, dạy học cho tiểu bảo bối nhà người ta.
Nói trắng ra thì ý đồ của La Yến chỉ muốn tránh để bản thân bị nhận lầm là con nít, tệ hơn là bị nhầm lẫn rằng... Thầy còn nhỏ tuổi hơn cả trò mà thôi.
Cậu xem người người tung tin trên khắp các trang báo và diễn đàn thì Lương gia có hai vị hoàng tử được cho là bảo bối của Lương lão gia và Lương phu nhân, điều đáng chú ý ở đây là hai anh em họ đều hưởng hết các gen tốt của cha mẹ... Ngoại hình xuất sắc, cao lớn đẹp trai, trí tuệ khôn khéo hơn hẳn người cùng lứa.
Và người mà La Yến nhận làm trò là em trai của Lương Hoàn, Lương Đàm Cẩn.
Đàm Cẩn là người con trai nhỏ hơn cậu hai tuổi, nghe qua thì an tâm vô cùng lớn vì có lẽ sẽ không cao hơn La Yến là bao đâu... Nhưng, không biết tại sao mà thông tin được biết thì học trò này cao hơn cậu những một cái đầu rưỡi, mặt mũi cũng rất ra dáng là trưởng thành, nghe đồn góc cạnh trên gương mặt của Lương Đàm Cẩn vô cùng bén ngót... Đúng kiểu thiếu gia nhà người ta, đến vẻ ngoài cũng trưởng thành hơn người.
Còn La Yến, một cậu chàng có dáng người nhỏ nhắn cùng gương mặt tròn tròn đáng yêu như bánh mochi, đường nét gương mặt tuy không gọi là xuất sắc nhưng chẳng có điểm nào để chê, không đẹp nhưng đủ để nổi bật vì nét riêng, đặc biệt... Còn có phụ kiện là cặp kính mười độ vô cùng bắt mắt.
Cậu nay đã sắp làm sinh viên năm ba rồi, ấy thế mà ai nhìn vào cũng nghĩ Yến Yến nhà ta là học sinh lớp tám...
Vì sao ư?
Vì bản thân bảo bối nhà ta sở hữu chiều cao chưa đến một mét sáu, tính cả tóc và quần áo trên người thì chỉ vỏn vẹn năm mươi cân cùng với gương mặt búng ra sữa chứ còn sao?
"Đã nghèo còn thôi đi, đây lại thêm cái bề ngoài như con nít... Xui xẻo kiểu gì mà vô cùng tận thế này?" La Yến đau khổ tự dìm mình, khóc không ra nước mắt.
Nói gì thì nói, tinh thần của cậu vực dậy cũng rất nhanh... Dù sao suy mãi cũng đâu đẻ ra tiền. Yến Yến sau khi chuẩn bị xong liền ăn vội ly mỳ tôm rồi bắt xe đi đến Lương gia, trên đường đi thì vô cùng thuận lợi, đường lớn đường nhỏ đều chẳng có đoạn nào là kẹt xe...
Nhưng trái ngược lại cậu chẳng vui vẻ gì với cái thuận buồm xuôi gió này, tâm trạng của La Yến bắt đầu bồn chồn rối mù một cách bất an.
Cậu đưa tay đẩy nhẹ gọng kính, đôi mày thanh mảnh run run cau lại, thầm nghĩ trong đầu "Thuận lợi thế này, chắc chắn đến nơi sẽ có nạn!".
Thế là suốt quãng đường, ngồi trên xe thì La Yến cứ liên tục xoa tay khấn vái đủ bốn phương trời mười phương Phật, cầu cho bản thân tai qua nạn khỏi, cầu cho người của Lương gia lạnh nhạt đừng để mắt đến mình lại càng hay.
Chỉ cần cuối buổi biến động số dư trong tài khoản của cậu cứ tăng lên đều đều là được, quá được.