Sau Khi Kết Hôn Thật Đáng Yêu

Chương 41: Vợ yêu của anh

Tình hình hoàn toàn hỗn loạn.

Kế hoạch ban đầu là do Úc Trạch Hành đề xuất, anh em chơi với nhau nhiều năm, chưa bao giờ thấy Lâm Tấn Thận say rượu, không phải anh ấy tửu lượng tốt, mà là anh ấy cơ bản không bao giờ đυ.ng đến, có đυ.ng thì cũng chỉ dừng ở mức vừa phải, kể cả những trò ép rượu cũng không có tác dụng với anh, ngược lại anh có thể sẽ giáo dục lại bọn họ một phen, thao thao bất tuyệt về tác hại của rượu bia.

Lần này, là cơ hội hiếm có.

Úc Trạch Hành bắt chéo chân, nói: "Rất đơn giản, tôi làm chủ lực, các cậu phối hợp một chút, ba người chúng ta còn không uống lại anh ấy sao?"

Hiểu rồi.

Cũng rõ ràng.

Chỉ là thực hành thì lại khác xa với tưởng tượng, hơn nữa còn khác rất nhiều.

Bọn họ chưa từng thấy Lâm Tấn Thận say rượu bao giờ, vài ly rượu vào, nghĩ chắc chắn đã say rồi, nhưng người ta vẫn ung dung ngồi đó, sắc mặt bình thường, thậm chí ánh mắt trong veo, nói năng rành mạch, chẳng khác gì lúc tỉnh táo.

Anh ấy không say, thì chỉ có thể tiếp tục chuốc.

Mắt thấy Lâm Tấn Thận không có phản ứng gì, Úc Trạch Hành uống đến mức phải day day mi tâm mấy lần, Kỷ Trường Minh và Cố Úc phối hợp uống một ít, chú ý tình hình.

Kết quả là, Úc Trạch Hành chưa chuốc say được Lâm Tấn Thận, bản thân đã say trước.

Anh cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số không thể nào gọi được, tự giễu cười cười, ném điện thoại đi. Anh đứng dậy, cầm chai sâm panh lắc lắc, rút nút chai ra, rượu bắn tung tóe vào sàn nhảy, rơi lên người những người đang khiêu vũ, anh ngửa đầu cười một cách ngông cuồng, vừa tà mị vừa điên loạn, đẩy bầu không khí một lần nữa lên cao trào.

"..."

Cố Úc và Kỷ Trường Minh nhìn nhau.

Không phải chứ, ông anh này có phải quá không đáng tin cậy rồi không?

Kỷ Trường Minh tiếp nhận trọng trách, đang định khuyên nhủ thì Lâm Tấn Thận đã dựa vào ghế sofa, cúi đầu, hai tay đặt trên tay vịn, giống như ngủ thϊếp đi.

"Anh Thận?"

Anh thử gọi một tiếng.

Nhưng lúc đó sàn nhảy quá ồn ào, giọng anh bị át đi, chìm nghỉm trong tiếng nhạc.

Kỷ Trường Minh đành phải ngồi xuống cạnh, nói: "Anh Thận, tửu lượng của anh thật tốt, ngay cả anh Hành cũng uống không lại."

Vậy mà vẫn chưa say, anh phải refresh lại nhận thức của mình về Lâm Tấn Thận.

Lâm Tấn Thận đột nhiên ngẩng đầu, mang theo vẻ uể oải sau khi say, nhíu mày, hỏi: "Cậu đang nói cái gì?"

Sự khác thường của anh dưới ánh đèn, ở khoảng cách gần mới có thể nhìn rõ ràng.

Không phải anh ấy uống giỏi, mà là anh ấy say rượu cũng không rõ ràng, đến mức bọn họ đều không nhận ra anh ấy đã say từ lâu, vẫn còn ra sức chuốc rượu, bây giờ còn có một người tự chuốc say mình.

Kỷ Trường Minh vẻ mặt phức tạp: "Anh Thận thật ra đã say rồi."

"Thế này mà gọi là say?" Cố Úc dùng ánh mắt ra hiệu, người đang nốc rượu kia kìa, ý tứ rõ ràng, nói nếu thế này gọi là say, vậy người kia gọi là gì?

Kỷ Trường Minh bất đắc dĩ nhún vai.

Bọn họ tốn bao nhiêu tâm tư muốn chuốc say Lâm Tấn Thận, nhưng kết quả lại khiến bọn họ thất vọng tràn trề, sao có người say rượu mà cũng nhàm chán như vậy? Chỉ cần có một nửa sự điên cuồng của Úc Trạch Hành cũng đáng để bọn họ tốn công như vậy.

"Úc Trạch Hành đang làm cái quái gì vậy?" Lâm Tấn Thận nheo mắt, bất mãn hỏi.

Kỷ Trường Minh thành thật trả lời: "Anh Hành say rồi."

"Cậu ta đang lãng phí rượu, rất ồn ào, đưa cậu ta về đi, đừng để mất mặt nữa", Lâm Tấn Thận liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, gọi nhân viên phục vụ điều chỉnh đèn sáng lên, tối om om như vậy làm gì, lại còn bảo người ta đổi nhạc, bởi vì ồn ào.

"Anh Thận say rượu lại nói như vậy?" Kỷ Trường Minh không dám ở cạnh Lâm Tấn Thận, sợ anh nhìn mình không thuận mắt, lại đuổi mình đi.

Cố Úc gật đầu: "Chắc vậy, say rượu rồi thì Lâm Tấn Thận chính là phiên bản nâng cấp."

Trạng thái say rượu của Lâm Tấn Thận, không có gì thay đổi lớn, nhưng sự khó tính và nóng nảy đều tăng lên rõ rệt, dễ nổi giận hơn, đúng là như lời đồn biến thành ông cụ non.

Úc Trạch Hành trở lại chỗ ngồi, hai cúc áo sơ mi đã bị cởi ra từ lúc nào, người cũng càng thêm lười biếng, anh bưng ly rượu lên: "Anh Thận, chúc mừng anh, cũng bước vào nấm mồ hôn nhân giống tôi."

Lâm Tấn Thận nhìn anh, ánh mắt đen kịt, không cụng ly.

Kỷ Trường Minh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, nhỏ giọng nói với Cố Úc: "Cậu thấy ánh mắt của anh Thận có phải muốn gϊếŧ người không?"

"Bình thường thôi." Cố Úc nhận xét: "Một người ly hôn, trước khi cậu kết hôn lại nói chúc cậu bước theo vết xe đổ của cậu ta thì cậu nghĩ sao."

Kỷ Trường Minh: "Vậy lát nữa có đánh nhau không?"

Cố Úc: "Chờ bọn họ đánh một lúc rồi chúng ta can."

"Cảnh tượng này tám trăm năm cũng khó gặp được một lần, tôi lấy điện thoại ra quay lại trước đã."

"..."

Úc Trạch Hành không quan tâm việc không được cụng ly, uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, nói: "Là người từng trải, tôi có mấy lời khuyên, đừng đầu tư quá nhiều, tôi không phải nói đến tiền bạc, hãy suy nghĩ thật kỹ từ đầu, hai người kết hôn không phải vì tình cảm, không phải, là môn đăng hộ đối, là đôi bên cùng có lợi..."

Cũng từ lúc này, hai người bắt đầu cãi nhau vì chuyện kết hôn.

Lâm Tấn Thận nói: "Ly hôn là do cậu đồng ý, Úc Trạch Hành, cậu còn nhớ không? Lúc đó chúng tôi đều khuyên cậu, bảo cậu suy nghĩ kỹ càng, cậu nói cậu rất rõ ràng, bây giờ lại làm bộ dạng này cho ai xem?"

"Cậu rõ ràng biết trong lòng một người phụ nữ không có cậu, không ly hôn thì có ý nghĩa gì?" Úc Trạch Hành hỏi ngược lại.

"Tại sao nhất định phải có ý nghĩa?" Lâm Tấn Thận mím môi, hàm dưới căng thẳng hết mức, tư thế cao ngạo nhìn xuống: "Cho dù bây giờ không có ý nghĩa, ai biết được sau này? Phải sống với nhau cả đời, mới biết được có ý nghĩa hay không."

Úc Trạch Hành cau mày: "Tôi không thèm so đo với người chưa từng tổ chức hôn lễ như cậu."

Lâm Tấn Thận cười khẩy: "Cậu nghĩ tôi rất muốn so đo với người đã ly hôn như cậu sao?"

Úc Trạch Hành bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ, trèo lên bàn hỏi: "Vậy tôi hỏi cậu, nếu như em dâu một ngày nào đó muốn ly hôn với cậu, cô ấy không yêu cậu, cô ấy có người mình thích, cuộc hôn nhân này, cậu ly hay không ly?"

"Giả thiết của cậu không thành lập."

Nào có chỗ nào không thành lập, là muốn ly hôn, không yêu anh, hay là yêu người khác?

Kỷ Trường Minh và Cố Úc đứng xem, thậm chí còn muốn gọi người mang thêm đĩa hoa quả, thật là đặc sắc, quá đặc sắc.

Lâm Tấn Thận nói: "Yêu đương là thứ gì? Không phải chỉ là một loại hormone nào đó tác động lên cơ thể sao, loại ảnh hưởng này có thể kéo dài bao lâu, một ngày, một tuần, một tháng, ba tháng? Vì lý do hoang đường như vậy, tại sao phải đồng ý?"

"..."

Càng nói càng gay gắt.

Úc Trạch Hành: "Nực cười, nếu em dâu chạy theo người khác thì sao?"

Lâm Tấn Thận giọng điệu và thần sắc không thay đổi, nghe có vẻ lạnh lùng: "Vậy thì trói về."

Thôi rồi thôi rồi, nói nữa là dính dáng đến phạm tội rồi.

Kỷ Trường Minh thấy bầu không khí không ổn, nhanh chóng tách hai người ra trước khi mọi chuyện đi quá xa, người thì tách ra rồi, Lâm Tấn Thận tùy ý duỗi chân ngồi đó, toàn thân đều toát ra vẻ áp bức, khi thẳng người day day mi tâm, anh chợt nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Lục Nghi, đưa vị phật tổ này về nhà.

Anh muốn lấy điện thoại, quá trình diễn ra khá suôn sẻ, anh thuận lợi mở khóa điện thoại bằng khuôn mặt của Lâm Tấn Thận.

Mở Wechat ra, không thể tin được khi nhìn thấy ở vị trí ghim đầu tiên là "Vợ yêu".

Kỷ Trường Minh ôm tim, có chút tổn thương, ngay cả anh cũng không được ghim, chú thích của anh là tên đầy đủ.

Không so sánh thì sẽ không có đau khổ.

Kỷ Trường Minh thoát ra, chọn gọi điện thoại.

Vài giây sau, điện thoại được kết nối, anh có chút chột dạ liếc nhìn người bên cạnh, nói: "Chị dâu? Chị dâu, em chào chị."



Sau khi nhận được điện thoại, Lục Nghi đặt điện thoại xuống, tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn kể lại tình hình thực tế cho bạn bè nghe.

"Vậy mình đi trước đây."

Dư m gọi cô lại: "Chờ đã, cậu một mình có ổn không? Lâm Tấn Thận to lớn như vậy, lỡ say xỉn thật, cậu cũng không lôi nổi đâu."

"Đúng vậy, người say rượu chỉ có nặng hơn thôi, mình đề nghị là dẫn cả bọn mình đi." Ngô Tư Đồng tỏ vẻ đồng cảm, thực chất là nghe nói Đường Cung chơi rất vui, đã sớm nóng lòng muốn đi.

"Mình tình nguyện, cần thiết có thể khiêng."

"..."

Ánh mắt của bạn bè tràn đầy khát khao, chỉ thiếu điều viết "Cầu xin cậu dẫn bọn mình đi cùng" lên mặt.

Lục Nghi dở khóc dở cười, nói: "Thôi được rồi."

Cả đám lên xe đến Đường Cung.

Kỷ Trường Minh đã chào hỏi với bảo vệ bên dưới, đi vào một cách thông suốt, so với ngày thường thì ít người hơn một chút, nhưng cũng náo nhiệt hơn rất nhiều, câu lạc bộ được cải tạo thành quán bar, tiếng nhạc ầm ĩ đến mức có thể làm thủng màng nhĩ, thật khó tưởng tượng Lâm Tấn Thận có thể ở đây lâu như vậy, thậm chí còn say rượu.

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào.

"Chị dâu, chị dâu, cuối cùng chị cũng đến rồi." Một gương mặt xa lạ xuất hiện, tràn đầy vẻ trẻ trung, nhìn Lục Nghi với ánh mắt ngấn lệ, giống như nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy hy vọng.

Lục Nghi: "..."

Kỷ Trường Minh đứng lại, thấy Lục Nghi ngại ngùng, gãi đầu tự giới thiệu: "Xin lỗi chị, em còn chưa giới thiệu, em là Kỷ Trường Minh, còn đây là Cố Úc, chúng em đều là bạn của anh Thận."

"Chào các cậu." Lục Nghi lịch sự chào hỏi, nói: "Tôi tên là Lục Nghi."

Cô lại lần lượt giới thiệu bạn bè bên cạnh, nói: "Xin lỗi, tôi có dẫn theo bạn bè đến chơi cùng, không biết có được không?"

"Được chứ, tất nhiên là được rồi, bạn của chị dâu chính là bạn của chúng em." Kỷ Trường Minh giơ tay lên, ôn hòa chào hỏi những người khác.

Đến lượt Dư m thì anh khựng lại, xoa xoa tay, có chút ngại ngùng nói: "Xin hỏi, có phải chị là Chồi Non không? Vlog của chị em đều xem, một tập cũng không bỏ, chị ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên video nữa, em coi như là fan lâu năm của chị rồi."

Nói chính xác, lúc đó kênh của cô cũng chỉ mới có khoảng hơn mười nghìn người theo dõi, anh ấy đã follow rồi!

"...Cảm ơn cậu." Dư m mỉm cười, có chút bất ngờ khi lại gặp được fan ở đây.

Kỷ Trường Minh còn chưa nói xong, bị Cố Úc túm cổ áo kéo về, nói: "Thôi đi, đừng mất mặt nữa."

Lục Nghi nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Lâm Tấn Thận đâu, liền hỏi: "Lâm Tấn Thận đâu?"

"Anh Thận ở bên trong ạ!" Kỷ Trường Minh chỉ về một hướng.

"Cảm ơn."

Sau khi hỏi rõ ràng, Lục Nghi chào hỏi bạn bè rồi đi trước.

Nơi Lâm Tấn Thận đang ở là một phòng giải trí, có hai lớp cửa, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng mở cửa cho cô, bên trong được trang trí bằng gỗ mun, tranh thủy mặc, hoa văn chạm khắc tinh xảo, cổ kính trang nhã, trước mắt Lục Nghi, giống như một bức tranh cuộn từ từ được mở ra.

Không gian bên trong rộng hơn so với nhìn từ bên ngoài, bàn trà, bàn bi-a, thậm chí cả sân golf mini... đủ loại.

Ở một góc, ngồi một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt anh, nhắm mắt, lông mày nhíu lại vì khó chịu sau khi say rượu, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng anh ngồi đó, không nhúc nhích, giống như bức tượng cô từng phụ trách triển lãm, tỷ lệ hoàn mỹ, đường nét cứng rắn, tràn đầy sức sống, là một tác phẩm nghệ thuật đẹp.

Yên tĩnh đến mức có chút quá đáng, giống như một bức tranh tĩnh vật.

Lục Nghi thậm chí còn nghi ngờ, liệu anh có thực sự say hay không, nếu không phải vì câu nói "Vợ yêu" kia đã để lộ.

Cô đi tới, mặc dù đã rất nhẹ nhàng, nhưng khi chỉ còn cách vài bước chân, anh vẫn nghe thấy, mở mắt ra, nhìn cô từ xa.

Im lặng trong hai giây.

Ánh mắt anh như thể không nhận ra cô, nhìn thật lâu sau mới xác định được.

"Bạn anh nói anh uống say rồi, em đến đón anh về." Lục Nghi có chút mất tự nhiên dưới ánh mắt của anh, "Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"

Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

"Anh uống bao nhiêu thế này?"

"...Không nhiều lắm."

Lục Nghi biết cảm giác say rượu, không dễ chịu chút nào, toàn thân nóng ran, đầu óc choáng váng, như bị rót chì, tâm trạng bị xé thành từng mảnh nhỏ, không nhớ rõ mọi thứ.

"Không sao." Lâm Tấn Thận lên tiếng, giọng nói nặng nề hơn so với lúc nghe điện thoại.

Anh vươn tay ra hiệu ý, chưa kịp để cô ngồi xuống, một bàn tay đã đưa ra trước, kéo cô vào lòng, anh ôm cô như ôm một con búp bê, cằm tựa lên vai cô.

"Em giận à?" Giọng nói như tiếng thở dài.

"Không, không có." Lục Nghi sắp bị mùi rượu của anh hun cho say luôn rồi.

Lục Nghi nghĩ anh không thoải mái, cần nghỉ ngơi một lát, nên cũng không giục anh đi.

Lâm Tấn Thận: "Thật không?"

"..."

Lục Nghi chỉ có thể đảm bảo: "Thật mà, anh buông em ra trước đi, em sắp không thở nổi rồi." Anh ôm chặt quá!

"Xin lỗi."

"Không sao." Lục Nghi thở phào nhẹ nhõm, hít thở sâu, kéo thẳng nếp nhăn trên áo, cố gắng xua tan sự ngại ngùng.

Lâm Tấn Thận buông cô ra, cô ho khan hai tiếng, ngồi xuống vị trí bên cạnh.

"Uống trà không?" Lâm Tấn Thận nhìn cô, đột nhiên nói.

Lục Nghi: "Hả? Bây giờ á?"

"Anh pha trà cho em uống." Ngay trước mặt có sẵn dụng cụ, anh lại nhấn mạnh: "Anh biết pha."

"...Được."

Lâm Tấn Thận đứng dậy, khụy gối ngồi xuống, anh rửa tay sạch sẽ rồi lau khô, khi bàn chuyện hợp tác không thể tránh khỏi việc phải biết một số thứ, một số bậc tiền bối mới bằng lòng nói chuyện với anh, để lấy lòng đối phương, anh cũng học được không ít thứ, đến bây giờ, không cần anh tự mình làm, anh vẫn nhớ rõ các bước.

Anh cầm ấm trà, tráng ấm, làm nóng chén, cho trà vào, mỗi một bước đều thuần thục như vậy, đến khi rót trà ra, anh nhìn Lục Nghi: "Thử xem."

Trong nhà có người biết pha trà, Lục Nghi nhìn quen mắt, biết được một số kiến thức, nhìn ra được anh là người thực sự biết pha trà, quá trình pha trà phức tạp, anh không hề vội vàng, không có chút nào giống người say rượu.

Lục Nghi nhấp một ngụm, trà ngon, người pha trà cũng là người sành trà.

Trong phòng thoang thoảng hương trà.

Lục Nghi đặt chén trà xuống, hỏi: "Anh có phải là không say không?"

"Anh không say." Giọng điệu chắc chắn, Lâm Tấn Thận đặt ấm trà xuống, ánh mắt rơi vào bàn bi-a phía sau Lục Nghi, hỏi: "Em biết chơi không?"

"Không biết."

"Anh dạy em."

Lục Nghi: "..."

Cô muốn nói không cần, nhưng Lâm Tấn Thận lại rất hào hứng.

Lâm Tấn Thận cầm lấy gậy, quẹt phấn, đưa cho cô, anh từ phía sau tiến lại gần, một tay nắm lấy cánh tay cô, một tay ấn lên gậy, nói cho cô biết tư thế phải hạ thấp người xuống, xương hông chạm vào mép bàn, ngón tay thả lỏng, anh ghé sát cô, hơi thở phả vào má cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay không ngừng truyền sang cô.

Nhiệt độ cao đến mức như quay trở lại ngày anh bị sốt.

Lục Nghi ngẩn người, mắt mờ mịt, quả bóng trở nên mờ nhạt.

"Tập trung." Lâm Tấn Thận nhắc nhở cô, tay ra hiệu về phía trước, dùng bóng trắng nhắm vào bóng mang số, điều chỉnh góc độ, đánh vào lỗ.

"Hạ thấp người xuống một chút." Lâm Tấn Thận ấn lưng cô xuống.

Dưới sự hướng dẫn tận tình của Lâm Tấn Thận, Lục Nghi cũng đánh trúng được một quả, bóng trắng chạm vào bóng số 9, không vào lỗ, gây ra phản ứng dây chuyền, va chạm với những quả bóng khác bên cạnh.

Lâm Tấn Thận đứng thẳng người, nói: "Tốt lắm, tiếp tục."

Lục Nghi dần dần cảm thấy thú vị, mà Lâm Tấn Thận cũng là một người thầy tốt, vừa nói vừa làm mẫu, mặc dù học trò của anh, cả buổi tối hôm nay không đánh trúng quả nào, anh cũng không hề tỏ ra khó chịu.

Trên bàn bi-a còn lại những quả bóng do Lâm Tấn Thận dọn dẹp, đánh toàn bộ vào lỗ.

Lục Nghi ồ lên một tiếng, vỗ tay khen ngợi.

Khóe môi Lâm Tấn Thận nhếch lên, không kìm nén được.

Lục Nghi cứ thế nhìn anh chơi, phối hợp với anh vận động, có người say rượu sẽ trở nên im lặng, có người thì ngược lại, tràn đầy năng lượng, cô đoán Lâm Tấn Thận thuộc kiểu người sau.

Tiêu hao năng lượng ở đây, còn hơn là ở nhà.

Cô cũng phải thừa nhận, Lâm Tấn Thận hôm nay vừa giống anh, lại vừa giống một người khác.

Lâm Tấn Thận bình thường trầm ổn chín chắn, chỉ có lúc trên giường mới bộc lộ ra một chút, còn khi say rượu, anh như thể đã mở ra một góc trong thế giới nội tâm của mình, bộc lộ ra một con người khác của anh.

Cuối cùng là chơi golf mini.

Lâm Tấn Thận từ phía sau ôm lấy cô, cầm lấy gậy, điều chỉnh tư thế, đánh bóng, cằm anh tựa lên vai cô, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, khiến anh nảy sinh một số suy nghĩ.

Có một số lời muốn nói, nhưng lại không biết phải diễn đạt như thế nào.



Bên ngoài, nhóm bạn chờ mãi không thấy hai người ra, không biết tình hình bên trong thế nào.

Dù sao Lâm Tấn Thận cũng say rồi, có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, xuất phát từ tinh thần nhân đạo, mọi người đều cảm thấy nên vào xem thử, có khi cần giúp đỡ cũng nên.

"Chắc là ngất xỉu rồi."

"Vậy thì để tôi vào giúp, một mình Tiểu Nghi không khiêng nổi đâu."

...

Kỷ Trường Minh cũng thấy hợp lý.

Cả đám đi đến, nhân viên mở cửa, mọi người nhìn rõ tình hình bên trong.

Người đàn ông say rượu thì không thấy đâu, chỉ thấy một con công xòe đuôi, tinh thần phấn chấn, không giống say rượu, mà giống như uống nhầm thuốc.

"Vậy...Nếu không có chuyện gì, thì cứ để họ chơi thêm một lúc nữa đi." Kỷ Trường Minh ho khan hai tiếng, cũng cảm thấy đi theo hơi ngại, vì duy trì hình tượng cho Lâm Tấn Thận, quyết định tự giác đóng cửa lại.

Vừa nãy hình ảnh gì không biết, bọn họ cái gì cũng không thấy.

"Chúng ta chơi của chúng ta!"

Kỷ Trường Minh đi xem người say rượu còn lại, khá thảm, cũng quậy mệt rồi, nằm vật ra ghế sô pha ngủ, một mình cô đơn, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh càng chói mắt.

Nửa tiếng sau, Lục Nghi và Lâm Tấn Thận đi ra.

Bầu không khí bên ngoài đang nóng, tiếng nhạc như sóng biển, từng đợt từng đợt, muốn nhấn chìm con người ta.

Lâm Tấn Thận nắm chặt tay cô không buông, thậm chí cả người đều nghiêng về phía Lục Nghi, Kỷ Trường Minh tinh mắt tiến lên giúp đỡ, nhưng không chạm vào được góc áo của anh, bởi vì không cho chạm.

Kỷ Trường Minh chỉ đành dẫn đường, cậu ta mở cửa xe Bentley, vất vả lắm mới để Lâm Tấn Thận ngồi vào ghế phụ.

"Chị dâu, vất vả cho chị rồi."

"Nên mà."

Kỷ Trường Minh nghĩ đến trạng thái của người trong xe, uyển chuyển nhắc nhở: "Chị dâu, cái đó... Anh Thận anh ấy say rồi, nếu nói gì đó, chị đừng để bụng."

Đặc biệt là những lời biếи ŧɦái!

"...Ừ."

Lục Nghi gật đầu, cô cũng không đến mức so đo với một tên say rượu.

"Mọi người chơi vui vẻ."

"Được, chị dâu về nhà cẩn thận."

Lục Nghi vòng qua bên kia lên xe, lúc lên xe nhắc nhở Lâm Tấn Thận thắt dây an toàn, anh nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, không động đậy, cũng lúc này, cô mới ý thức được anh quả thật là say rồi, cô nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho anh.

Lâm Tấn Thận dựa vào ghế, lúc cô nghiêng người qua cũng không động đậy, mặc cho cô bài bố, chỉ giơ tay lên, chạm vào mái tóc buông xuống của cô, quấn quanh ngón tay, thật mềm mại.

Dây an toàn được thắt xong, mái tóc quấn trên đầu ngón tay cũng theo đó rời đi.

Nói chung, bởi vì Lâm Tấn Thận say rượu cũng không quậy phá, điểm này rất giống cô, cả quá trình không tốn bao nhiêu sức lực, cô đưa người về nhà.

Mở cửa, Bánh Su Kem canh giữ ở vị trí cũ, nghênh đón chủ nhân.

Lục Nghi đặt chìa khóa xe xuống, treo túi xách lên, theo bản năng muốn ngồi xổm xuống vuốt ve nó, lúc này mới phát hiện mèo không có ở đó, cô ngẩng đầu, mèo đang được Lâm Tấn Thận bế trên cổ, ôm vào trong ngực.

Bánh Su Kem nặng mười cân, trong tay Lâm Tấn Thận giống như một con búp bê mini, nhỏ xíu.

"Meo meo?"

Bánh Su Kem bị hạnh phúc đột ngột ập đến làm cho choáng váng, bố vậy mà lại ôm nó!

Lâm Tấn Thận một tay ôm nó, một tay vuốt ve đầu nó, Bánh Su Kem sắp hạnh phúc ngất xỉu, meo meo meo kêu không ngừng, làm nũng.

Lục Nghi thấy buồn cười, cô lấy điện thoại ra, phản ứng đầu tiên là muốn chụp lại cảnh tượng này, ngày mai cho Lâm Tấn Thận xem, không biết anh sẽ có biểu cảm gì.

Người và mèo đều là chứng cứ, anh muốn chối cũng không được.

Lâm Tấn Thận đặt Bánh Su Kem xuống, anh kéo cà vạt, cởϊ áσ khoác ra, thuận tay cởi hai cúc áo sơ mi, không giống như ngày thường kiên nhẫn chỉnh lại, anh dựa qua, giống như một mảng bóng đen, ngay bên cạnh Lục Nghi.

Lục Nghi đi đâu, mảng bóng đen này liền đi theo đó.

Bên cạnh mảng bóng đen còn có một con mèo, đều bám theo chân cô, căn nhà lớn như vậy bỗng chốc trở nên nhỏ bé, cô bất đắc dĩ, khó khăn lắm mới cất đồ đạc xong, lên lầu.

Lâm Tấn Thận đi theo phía sau.

Lục Nghi không có kinh nghiệm chăm sóc người say rượu, nhưng nhìn trạng thái của Lâm Tấn Thận, hình như cũng không cần cô chăm sóc, thấy anh mãi không có động tác gì, hỏi: "Anh không đi tắm sao?"

Lâm Tấn Thận cúi đầu, ngửi mùi trên người mình, ngẩng đầu hỏi: "Hôi lắm sao?"

Giống như bị ghét bỏ, giọng nói có chút ấm ức.

"Không phải, chỉ là trước khi ngủ không phải nên tắm rửa sao?" Giọng Lục Nghi cũng dịu dàng hơn, lúc này không coi anh là người lớn nữa, mà giống như đối xử với trẻ con.

Là ai đã nói, tâm lý của đàn ông chính là tâm lý trẻ con?

Bây giờ cô đã có nhận thức sâu sắc.

"Ừ."

Lâm Tấn Thận đi lấy khăn tắm.

Lục Nghi nhìn anh như vậy, theo bản năng hỏi: "Anh tự mình làm được không?"

Động tác của Lâm Tấn Thận dừng lại, nhướng mày, nhìn cô bằng đôi mắt đó, do dự một lát, giọng nói trầm thấp: "Không được."

"Có thể xin hỗ trợ không?"

Giọng điệu chậm rãi, thần sắc nghiêm túc.

Lục Nghi: "..."

Cô bật cười, gật đầu nói có thể: "Bây giờ em bế Bánh Su Kem lên giúp anh."

Nói xong định xuống lầu, nhưng còn chưa kịp đi xuống, đã bị kéo qua, một tay giữ lấy eo cô, ôm chặt lấy, thuận theo hôn lên, bởi vì biết anh uống rượu, cô chỉ mổ nhẹ lên môi anh.

"Có thể lựa chọn không?"

"Không có, chỉ có lựa chọn duy nhất."

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều sáng lên.

Hơi thở của rượu lan tỏa xung quanh, nhàn nhạt, không khó ngửi, bá đạo xâm nhập vào hơi thở, Lục Nghi sắp tan chảy trong mùi vị này.

Lâm Tấn Thận nhìn ánh mắt của cô, quá mức tập trung.

Mỗi lần anh hôn, Lục Nghi đều như nghe thấy tiếng tim mình đập, bùm bùm bùm, là âm thanh của những giọt mưa rơi xuống lá cây trong cơn mưa to.

Mà ánh mắt của Lâm Tấn Thận như sợi tơ hữu hình, phác họa khuôn mặt, ngũ quan, từng chi tiết trên người cô, trong đầu hỗn loạn, cấu thành một hình ảnh hoàn chỉnh.

Cô cũng từng hôn người khác, từng thích lẫn nhau, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, bây giờ cô là vợ của anh.

"Của anh." Nhìn đủ lâu, anh khẽ thở dài.

Lục Nghi không hiểu: "Cái gì?"

"Vợ yêu của anh."