7
Hôm sau Cố Tư đến gặp tôi.
Ở một thành phố lớn như vậy, chỉ căn hộ này là căn hộ duy nhất thực sự thuộc về tôi.
Cố Tư biết rõ chỗ này nên lúc sáng mở cửa để đi vứt rác, tôi đã nhìn thấy anh ta đang đứng ở đó.
Anh ta trông có vẻ hơi luộm thuộm, có một vết bầm tím ở cằm và râu còn chưa được cạo hết. Anh ta đang cầm trên tay một bó hoa hồng mà tôi yêu thích.
"Khê Khê, Nhược Ương và anh thật sự không có gì cả. Em hãy cứ tin tưởng ở anh nhé?"
Anh ta nói một cách chân thành.
Từ hình ảnh phản chiếu của đôi mắt anh ta, tôi có thể nhìn thấy hình bóng của mình.
Cứ như thể tôi là người duy nhất trong trái tim anh ta vậy.
Nhưng xét cho cùng thì đây cũng chỉ là một trò hề.
Tôi lấy điện thoại ra cho anh ta xem tin nhắn nặc danh tối qua.
“Trước khi hai người chia tay, anh đã tạo một tài khoản ngân hàng. Sau này, ở bên em lâu như vậy, hàng tháng anh vẫn chuyển tiền vào đó.”
"Đúng, tiền là của anh. Em đâu có tư cách mà nói gì?"
"Nhưng còn Tiểu Tuyết, anh nói với em rằng đó là một con mèo con anh mang về từ nhà bạn bè và nhờ em chăm sóc nó thật tốt. Em đã tin anh, nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đây? Chính Nhϊếp Nhược Ương nhờ người từ nước ngoài đưa cho anh."
Tin nhắn nặc danh được gửi tối qua.
Chỉ có hai hình ảnh.
Một tin là ảnh chụp màn hình tài khoản ngân hàng.
Một tin là bức ảnh của Nhiếp Nhược Ương chụp chung với Tiểu Tuyết vừa mới sinh.
Thật là trớ trêu thay.
Cả năm nay, tôi thực sự đã may quần áo cưới cho người khác.
Sau khi Cố Tư đọc được tin nhắn nặc danh, vẻ mặt vốn bình tĩnh vốn có của anh ta bỗng trở nên căng thẳng. Anh ta muốn giải thích với tôi và nói với tôi rằng tất cả những điều này là bịa đặt.
Nhưng đó lại là sự thật.
Bằng chứng đã rõ rành rành rồi, không thể chối cãi được.
Vì thế cuối cùng Cố Tư cũng im lặng gật đầu, anh ta định nắm tay tôi nhưng tôi không lưu tình mà đã hất tay ra.
"Khê Khê, anh thực sự rất yêu em. Từ lúc bắt đầu tới giờ, anh chưa bao giờ nghi ngờ điều này, và sẽ không bao giờ thay đổi chỉ vì Nhược Ương quay lại. Trước đây tất cả đều là lỗi của anh, chúng ta quay về như trước được không?"
Như trước?
Quá khứ đầy dối trá và hèn hạ đó ư?
Tôi tát Cố Tư một cái.
Rồi bảo anh ta biến đi.
Trình Khê tôi thực sự rất thích Cố Tư, thích đến nỗi ý nghĩ đẩy Cố Tư ra khỏi trái tim cô khiến cô đau đớn đến khó thở.
Nhưng cũng có sao đâu?
Thế là tôi đơn phương tuyên bố chia tay với Cố Tư.
8
Duyệt Duyệt nói tôi đã làm rất tốt.
Cô ấy còn nói muốn chữa lành nỗi đau tinh thần của tôi nên định đưa tôi đến một quán bar.
Tôi từ chối yêu cầu nhiệt tình của cô ấy.
Suy cho cùng, tôi rất bận rộn trong công việc và không có công ty hay ông chủ nào sẵn sàng dành thời gian và tiền bạc để cùng tôi phát triển.
"Khê Khê, cậu quá bình tĩnh."
Tôi nhìn Duyệt Duyệt, nghiêm túc hỏi: “Bình tĩnh không tốt sao? Thà có đầu óc sinh tử còn hơn.”
Dù đã từng là người vì yêu mà đâm đầu nhưng tôi sẽ không bao giờ lôi cái chết ra làm trò đùa.
Tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ tôi.
Tôi lại càng thấy tiếc cho bản thân mình.
Lần này chúng tôi chia tay cũng khá yên bình, đã hơn nửa tháng Cố Tư không đến gặp tôi.
Điều đó cũng tốt thôi.
Dù trong lòng vẫn có chút buồn nhưng ít nhất tôi sẽ không trở thành người mà bản thân ghét nhất.
Tôi, Trình Khê, là một người quyết đoán nhất.