Cố Tư đã đập vỡ cửa sổ nhà tôi.
Âm thanh loảng xoảng vang lên và kính vỡ vụn khắp sàn nhà.
Bánh bao sữa vừa uống sữa bột xong chuẩn bị đi ngủ thì giật mình, lập tức trề môi gào khóc.
Ê ê a a, nghe mới đáng thương làm sao.
Tôi nhanh chóng bảo vệ bánh bao nhỏ phía sau và đặt con bé cách xa cửa sổ.
Tôi sợ Cố Tư lại tiếp tục phát điên.
Lại ném một hòn đá nữa khiến con bé bị thương.
Sau khi bảo vệ xong bánh bao sữa, tôi cẩn thận nhìn Cố Tư đang đứng ở tầng dưới.
Thoáng cái đã ba năm.
Ngoại hình của anh ta không thay đổi nhiều, vẫn đẹp trai hút mắt, cùng lắm là trông chững chạc hơn trước.
Mặc vest và đeo cà vạt.
Mặt thì trông giống người nhưng tính cách thì không khác gì con chó.
Đáng tiếc là tôi không thích đàn ông mặc vest.
Trước đây khi ở cùng tôi, anh ta luôn mặc áo sơ mi trắng.
Hồi tuổi trẻ còn chưa trải sự đời, tôi lại thèm thuồng cái bộ dáng đó của anh ta.
Tôi thích anh ta đến nỗi chỉ cần nhìn anh ta là tim tôi như muốn nhảy lên vui sướиɠ, rồi suốt đêm thao thức vì bóng dáng của anh ta cứ hiện về trong tâm trí tôi.
Thật đáng tiếc là giờ đây mọi thứ đã thay đổi.
"Trình Khê, anh biết em đang ở bên trong, chúng ta có thể gặp nhau được không?"
Cố Tư hết nhìn đông rồi lại ngó tây, trong khi tôi đang suy tính, anh ta đột nhiên ngước mắt lên và nhìn thấy tôi đang trốn sau tấm rèm, anh ta khom tay thành hình chiếc kèn và rống lên.
Dốt thật đấy.
Tôi đã quên rằng Cố Tư có thị lực rất tốt và tôi biết tôi trốn không nổi nữa rồi.
2
Tôi biết rất rõ tính cách của Cố Tư.
Quả quyết và cố chấp.
Nếu tôi cãi nhau với anh ta, anh ta có thể tỏ ra lạnh lùng và không thèm liên lạc với tôi trong ba tháng.
Nhưng anh ta cũng có thể bướng bỉnh đến mức một ngày vào ba tháng sau, anh ta ở cả đêm dưới nhà tôi chỉ để khiến tôi làm hòa với anh ta.
Vì vậy nếu lần này anh ta mà không gặp được tôi, rất có thể anh ta sẽ không dễ dàng rời đi.
Tôi còn phải đòi tiền bồi thường anh ta vì làm vỡ kính nữa.
Hơn nữa, nếu tôi không đuổi anh ta đi, bình giấm chua khi trở về nhìn thấy cảnh này hẳn sẽ lại giận dỗi.
Tôi lại phải dỗ dành.
Đau hết cả đầu.
Tôi dứt khoát đưa bé con đã ngủ say cho giúp việc, sau đó mặc áo khoác dày vào rồi đi xuống tầng.
Thời tiết bên ngoài không lạnh lắm.
Chỉ là tôi chưa ở cữ xong nên vẫn phải chú ý thân thể.
"Khê Khê, cuối cùng em cũng chịu gặp anh."
Cố Tư vừa nhìn thấy tôi thì nở nụ cười, anh ta muốn giang tay ra ôm lấy tôi. Nhưng ngay khi anh ta đưa tay ra, tôi đã nhanh chóng lùi lại.
"Chúng ta đã chia tay từ lâu rồi, bây giờ ôm ấp như thế này không thích hợp."
Tôi đã sống ở đây hơn một năm và tất cả người lớn trong khu chung cư đều có hào cảm sâu đậm với tôi.
Nếu như để mọi người nhìn thấy, họ sẽ đi nói bóng nói gió với bình giấm chua kia...
Tôi đương nhiên là sẽ lo lắng rồi.
Cố Tư hơi cau mày, nhưng cuối cùng cũng nghe lời tôi.
Anh ta rút tay lại, sau đó lấy điện thoại ra và chỉ vào giao diện WeChat của chúng tôi.
"Trình Khê, ý của em là gì?"
Anh ta đề cập đến nội dung trò chuyện WeChat.
Tôi nghĩ lại.
Năm ngày trước, có người đột nhiên kết bạn với tôi trên WeChat. Người đó không để tên và ảnh đại diện hoàn toàn là một màu đen.
Tuy nhiên, vì những người biết tài khoản WeChat của tôi đều là những người tương đối quen thuộc nên tôi sợ ai đó muốn liên hệ với tôi về điều gì đó quan trọng nên tôi đã chấp thuận lời mời kết bạn.
Tôi đã gửi cho người đó biểu tượng cảm xúc "Xin chào".
Nhưng bên kia phớt lờ tôi.
Tôi không tiếp tục dò hỏi nữa, chỉ đặt sang một bên, thậm chí còn sớm quên béng mất.
Cho đến đêm hôm kia, bánh bao nhỏ đã nhổ sữa và làm bẩn bộ quần áo yêu thích của tôi.
Vì quá buồn bực, tôi bèn đăng một bài đăng lên trên WeChat Moments——
Cục cưng làm bẩn quần áo của tôi.
Khu vực bình luận rất hài hòa, ai cũng khen độ dễ thương của bánh bao nhỏ, trong khi một số ít lại cảm thấy tiếc cho bộ quần áo của tôi.
Đương nhiên là tại vì nó khá đắt.
Tôi chỉ lướt qua khu bình luận một chút, trả lời vài người bạn thân rồi cất điện thoại đi.
Kết quả là tối hôm đó tôi nhận được tin nhắn từ đối phương:
"Tôi là Cố Tư."
Đây là câu đầu tiên anh ta gửi cho tôi sau ba năm chúng tôi chia tay.
Khi nhìn thấy cái tên này lần nữa, tôi thực sự có cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.
Có vẻ như lần giao tiếp đầu tiên của tôi với anh ta cũng bắt đầu từ câu nói này.
Anh ta lạnh lùng nhắn tin cho tôi: “Tôi là Cố Tư.”
Tôi mừng đến mức mất ngủ mấy ngày liền.
Bạn tôi, Duyệt Duyệt, người sống cùng tôi, nói rằng tôi thực sự bị điên rồi khi thức khuya nhảy múa ở quảng trường chỉ vì tin nhắn của một người đàn ông gửi đến.
Tôi nói cô ấy không hiểu gì cả, đồng thời tôi cũng phổ cập cho cô ấy một ít kiến thức khoa học phổ thông:
"Mình đã thêm WeChat với trai đẹp. Đây là bước đầu tiên. Mình sẽ tiến đến bên cạnh anh ấy từng chút từng chút một, và sau đó trở thành bạn gái của anh ấy. Rồi cuối cùng sẽ... trở thành vợ anh ấy!"
Khi ấy tôi tự tin như vậy cũng là có lý do cả.
Tôi còn trẻ, khuôn mặt căng tràn sắc xuân.
Và có một công việc ổn định khiến bao người mơ ước.
Lúc đó, tôi luôn tự tin tin rằng mình đủ ưu tú và nhất định sẽ là bạn gái của anh ta.
Tôi dường như đã thành công, và một lần nữa tôi dường như lại thất bại.
Ngay cả Duyệt Duyệt sau này cũng cảm thấy tôi không đáng bị đối xử như vậy:
"Thích một tên cặn bã lâu như vậy, Trình Khê, mình thực sự rất đau lòng giùm cậu, nhưng mình cũng cảm thấy cậu thật là mù quáng."
Cô ấy độc mồm độc miệng, nhưng lời nói lại rất có lý.
Cố Tư là người tôi đã yêu từ hồi đại học.
Cả hai chúng tôi đều tham gia cùng một cuộc thi nhưng tôi không lọt vào vòng chung kết và bị loại giữa chừng.
Ngược lại, chính Cố Tư là người đã tiến bộ vượt bậc và giành chức vô địch quốc gia cho trường bằng sức mạnh áp đảo của mình và trở thành nhân vật làm mưa làm gió trong trường.
Anh ta có sức phòng thủ khá tốt, và anh ta cũng rất mạnh mẽ.
Lúc anh ta đứng trên sân khấu nhận giải, tôi ở phía dưới khán đài không ngừng dõi theo.
Tất thảy ánh sáng đều tập trung vào anh.
Tôi không biết ai đã nói với tôi rằng để thích một ai đó, bạn cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Động tâm chỉ xảy ra trong giây lát.
Ví dụ như lần lãnh thưởng đó.
Vô số ánh đèn tập trung vào anh ta. Chàng trai mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và sạch sẽ, tay cầm chiếc cúp giơ cao. Khuôn mặt anh ta tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo mà một chàng trai trẻ nên có, như thể cả thế giới nằm dưới chân anh ta.
Thế là tôi đã thích Cố Tư.
Không có bất cứ lý do nào cả, tôi cứ như vậy mà động tâm.
Nhưng anh ta lại tự cao và tự đại.
Dù chúng tôi học cùng một trường nhưng vì khác chuyên ngành nên không tiếp xúc với nhau bao giờ.
Thời điểm tôi yêu anh ta cũng là lúc chúng tôi chuẩn bị ra trường và phải lựa chọn đường ai nấy đi.
Lúc đó tôi vẫn còn tràn đầy tự tin, trong lúc bận rộn làm luận văn tốt nghiệp, tôi vẫn dành thời gian để tìm người hỏi thăm về Cố Tư.
Em trai khóa dưới mà tôi đã nhờ nói với tôi rằng Cố Tư đã có người mà anh ta thích rồi.
Cô gái đó còn khá ít tuổi, bình thường hai người họ chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại di động.
Tuy không nói toạc ra, nhưng mỗi lần trong ký túc xá khi Cố Tư nhắc đến cô gái đó, khuôn mặt lạnh lùng của anh ta lại toát lên vẻ dịu dàng.
Tôi đã thích một chàng trai đã có người trong lòng.
Đây là điều hối tiếc nhất trong thời thanh xuân của tôi.
Có lẽ hơi buồn một chút, nhưng lúc đó tôi cũng biết giới hạn nằm ở đâu, nếu Cố Tư đã thích ai đó thì tôi tuyệt đối không trêu chọc anh ta.
Thế là tôi chôn vùi tình yêu này sâu trong lòng.
Ba năm nữa trôi qua.
Tôi vẫn không thể quên được Cố Tư, người tôi yêu khi còn trẻ.
Sau này, tôi nghe nói rằng cô gái Cố Tư thích đã ra nước ngoài một năm trước, hai người được cho rằng là đã chia tay, Cố Tư lúc đó trông rất thương tâm.
Tôi cũng miễn cưỡng tỏ ra bi thương suốt hai ngày như một cách trân trọng tình yêu của anh ta. Sau đó, tôi sử dụng mọi mối quan hệ của mình để đi tìm bạn cùng phòng thời đại học và lấy thông tin liên lạc của anh ta.
Tôi cẩn thận add WeChat, đôi tay run lẩy bẩy, không biết nên gửi gì cho anh ta.
Ấy thế mà, anh ta lại là người giới thiệu bản thân trước.
Tôi đã đi thu thập những thông tin về sở thích của anh ta trong suốt mấy năm qua và bắt đầu trò chuyện miệt mài với anh ta trên WeChat.
Duyệt Duyệt đang ăn khoai tây chiên, nhìn tôi nép mình trong góc sofa tay cầm điện thoại cười khúc khích, không khỏi ngán ngẩm mà lắc đầu.
"Chỉ cần có một người đàn ông là có thể trở nên hạnh phúc như vậy sao?"
Đây mà là một người đàn ông bình thường sao?
Không, đây là nam thần đó!
Sau đó, tôi phải mất cả năm mới theo đuổi được Cố Tư.
Anh ta trông vậy mà lại rất khó theo đuổi.
Lạnh lùng như một tảng băng.
Duyệt Duyệt biết tôi muốn theo đuổi Cố Tư nên đã mang theo bản sao cuốn "Vợ nhỏ của tổng tài bá đạo" đến để cho tôi một số lời khuyên.
“Dựa theo định luật của tiểu thuyết, cậu nên từ chức và đến công ty của anh ta, sau đó sớm chiều ở chung, để anh ta bất tri bất giác yêu cậu.”
Tôi giơ tay lên và cốc vào đầu cô ấy.
Tôi rất thích Cố Tư, chỉ cần nhắc tới cái tên này thôi cũng thấy vui rồi.
Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ đánh mất chính mình.
Những gì tôi đạt được bây giờ là thứ mà tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để đạt được và không đời nào tôi lại từ bỏ nó vì một người đàn ông.
Tôi làm như vậy là khinh rẻ bản thân mình rồi.
Dù tôi lại yêu anh ta một lần nữa.
“Nếu ngày đêm không làm chung, làm sao có thể khiến anh ấy yêu cậu?”
Duyệt Duyệt ném quyển sách tổng tài trên tay xuống.
“Vậy thì hãy khiến bản thân trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn, chói sáng đến mức anh ấy không thể phớt lờ mình và yêu mình.”
Bằng cách này, tôi có thể có được tình yêu mà không phải từ bỏ phiên bản tốt nhất của bản thân.
Vì vậy tôi đã làm việc chăm chỉ hơn để biến mình thành đối tác quan trọng nhất của anh ta.
Từng chút từng chút một len lỏi vào cuộc sống của anh ta.
Nói với anh ta rằng tôi yêu anh ta.
Quá trình này rất gian nan, nhưng may mắn thay, kết quả đã thành công mĩ mãn.
Cuối cùng, vào ngày tuyết rơi đó, Cố Tư uống rất nhiều rượu, khóe mắt đỏ hoe. Hình như anh đã khóc rất nhiều.
Anh ta ôm lấy mặt tôi và hôn tôi một cách thật cẩn thận.
Anh ta nói: "Anh yêu em."
Sau này tôi mới nhận ra rằng cái từ “em” này chưa bao giờ là tôi.