Cá Mặn Mỹ Nhân Phá Sản Cùng Đỉnh Lưu Kết Hôn

Chương 8: Cậu ta là vội tới đưa tiền, mình không tức giận

Bạc Niên vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc hoạt động chậm một chút, cậu đưa điện thoại từ tai lên mắt, nhìn vào tên người gọi - Chu Trì Húc.

"...Chu Trì Húc?" Bạc Niên chậm rãi lẩm bẩm, sau đó nhìn thời gian như nhớ ra điều gì đó.

Chín giờ sáng.

Sau một lúc không nói nên lời, Bạc Niên có chút khó khăn bò dậy khỏi giường, tay còn lại vén phần tóc mái xõa tung trước trán ra sau, ngữ khí có chút bối rối nói: “Cậu đừng nói với tôi là cậu đã tới Hải Thành rồi?"

"Đúng." Giọng nói của Chu Trì Húc được fan xưng là "Như tiếng đàn cello gợi cảm từ tính" phát ra từ điện thoại: "Tôi vừa đến sân bay Hải Thành, hai mươi phút nữa sẽ tới vị trí mà cậu chia sẻ."

“Hôm qua không phải nói là mười giờ rưỡi sao?” Giọng nói Bạc Niên tràn đầy sâu kín oán hận: “Hiện tại mới chín giờ!”

Cậu đi ra ngoài du lịch cũng chưa dậy sớm như vậy.

"..." Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó Bạc Niên nghe thấy Chu Trì Húc nói: "Tôi bận việc đột xuất, đành phải đem thời gian đẩy lên trước, tối hôm qua tôi có gửi tin nhắn báo trước với cậu, nhưng cậu không có trả lời tôi."

"Cậu gửi tin nhắn cho tôi?" Bạc Niên nghi ngờ mở giao diện điện thoại ra, xem lịch sử trò chuyện giữa mình và Chu Trì Húc: "Đâu có? Cậu lừa tôi!"

“Phải không?” Giọng nói của người đàn ông vẫn bình tĩnh, nghe không ra chút chột dạ nào: “Có lẽ mạng không tốt, nên không phát đi được.”

Không để Bạc Niên có cơ hội nghi vấn, anh lập tức nói: "Hai mươi phút nữa gặp lại."

Tút, tút, tút…

Chu Trì Húc cúp điện thoại.

Bạc Niên nhắm mắt lại, im lặng lẩm bẩm: “Cậu ta là vội tới đưa tiền, mình không tức giận.” Cậu kìm nén cơn giận, đứng dậy rời khỏi giường, cam chịu đứng dậy mặc quần áo.

*

Sân bay Hải Thành, bên cạnh một chiếc Porsche màu đen ở bãi đỗ xe T3.

Người đàn ông cao gầy đeo kính râm và khẩu trang đặt điện thoại xuống khỏi tai, nói với người trợ lý đi theo mình đến Hải Thành: "Đi thôi."

Trợ lý Hà nhìn không chớp mắt, giả vờ như không nhìn thấy bàn tay nổi gân xanh vì căng thẳng của ông chủ, dùng giọng điệu rất bình tĩnh đáp: “Vâng, Chu tổng.”

Về phần ông chủ muốn gặp vị Bạc tiên sinh kia sớm hơn, không những cả đêm không ngủ ngon mà còn nói dối bận việc.

Hai người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê cách nhà Bạc Niên không xa.

Ban đầu lo lắng đồ đạc phải đích thân giao đến để người mua kiểm tra, Bạc Niên muốn mời Chu Trì Húc đến nhà cậu xem, nếu không có vấn đề gì, còn có thang máy có thể đưa bọn họ thẳng xuống gara dưới tầng hầm để đóng gói mang đi, đồng thời sẽ giúp tiết kiệm công sức di chuyển chúng.

Nhưng Chu Trì Húc lại nói không cần mang theo gì cả, Bạc Niên một mình tới là được, điều này khiến Bạc Niên vô cùng khó hiểu.

Đến mua đồ mà không muốn xem mình đã mua cái gì, ngược lại còn kêu cậu tay không đến gặp, loại phản ứng này không giống như đơn thuần chỉ tới mua đồ.

Chẳng lẽ Chu Trì Húc đến tìm cậu ôn lại chuyện xưa?

Nhưng hai người bọn họ có thể nói chuyện xưa gì?

Là chuyện lần đầu tiên gặp nhau hai người đều không vừa mắt đối phương, hay là lúc Bạc Niên học năm hai trung học trợn mắt nhìn Chu Trì Húc trong tiết học tiếng Trung?

Bạc Niên đầy dấu chấm hỏi trong đầu, sau khi rửa mặt và thay quần áo cậu rời khỏi nhà và đi đến quán cà phê.

Ở Hải Thành đang là đầu xuân, là mùa vạn vật hồi sinh. Hải Thành đã làm tốt việc phủ xanh, nhìn không gian xanh mướt, có cảm giác rất có không khí mùa xuân.

Mùa đông lạnh giá đã qua nhưng gió ven biển thổi mạnh nên chỉ có số ít người thay đổi thành áo ngắn tay.

Chàng trai mặc áo len mỏng màu bơ, quần jean ống rộng màu xanh nhạt, đi giày vải màu trắng, bước từng bước trên đường.

Chiếc áo len sáng màu khiến khuôn mặt cậu trắng như bạch ngọc, rõ ràng nhìn qua trông bộ dáng rất xa cách thờ ơ, nhưng bộ quần áo cậu mặc lại rất tươi mát, hòa tan đi cảm giác lạnh lẽo trên người.