Nhưng rồi Arthur, chỉ đem đến cho nàng thất vọng và thất vọng.
Lúc đó, Tạ Tiểu Thiến tức giận tới phát điên, liên tục chất vấn Arthur vì sao lại phản bội nàng, Arthur chỉ biết lắc đầu xin lỗi. Hắn nói, xin lỗi nàng, người ta yêu là Audrey.
Nàng nhìn đôi mắt bảo thạch màu xanh lam như lam bảo thạch của hắn, chợt nhận ra, kẻ vô tình nhất chính là vị hoàng đế bệ hạ tương lai của nàng, ngay lúc đó, chút tình cảm nhỏ nhoi mà Tạ Tiểu Thiến dành cho Arthur đã tắt lịm, biến mất không còn chút dấu vết nào.
“Ta đã từng nghĩ, chỉ duy độc ngươi sẽ không bao giờ phản bội ta Arthur, đáng tiếc, kẻ đầu tiên phản bội ta là ngươi, kẻ ra lệnh thiêu chết ta cũng là ngươi.”
Cho dù đó có là do mong muốn của Audrey, nhưng kẻ luôn sẵn sàng làm mọi thứ cho cô ta là ngươi, cho dù đó là đâm ta bằng thật nhiều, thật nhiều những nhát dao của sự phản bội.
Trọng sinh một lần này, Tạ Tiểu Thiến có thể yêu bất kì ai, ngoại trừ Arthur.
“Tới nơi rồi.”
Arthur nhảy xuống xe ngựa, giơ bàn tay ra mong chờ nhìn Tạ Tiểu Thiến.
Nàng bật cười, cuối cùng vẫn là nắm lấy bàn tay của hắn. Arthur, cố gắng mà thể hiện đi, cho ta nhìn thấy được chút giá trị còn sót lại của ngươi, đủ để ta tiếp tục giữ sự tồn tại của ngươi bên cạnh.
Lần này nàng sẽ giữ Arthur bên cạnh một lần nữa, nhưng nếu Arthur lại một lần nữa làm nàng thất vọng…
Như vậy thì thực đáng buồn đấy, Arthur thân mến ạ, ta cũng không muốn khiến cho thái tử của một đế quốc biến mất mãi mãi đâu.
Đã 6 tháng kể từ lúc Tạ Tiểu Thiến chịu mỉm cười với Arthur, hắn lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là hạnh phúc tột độ, cái gọi là mất rồi lại tìm được trở về. Đứng bên cạnh dắt theo tay nhỏ của Tạ Tiểu Thiến, Arthur thầm dặn bản thân, nhất định phải quý trọng nàng!