Giáo hội à?
Tạ Tiểu Thiến nhớ tới một khuôn mặt vô cùng đáng ghét, kẻ mà kiếp trước chỉ kém lăn lê bò trườn, móc tim móc phổi ra bày dưới đất cho Audrey dẫm đạp lên, cũng là kẻ lúc trước chỉ định cái chết cho nàng.
Ha hả, giáo hội này thực sự là thiếu nợ nàng hơi nhiều đấy!
Trong ánh mắt mong chờ của Arthur, Tạ Tiểu Thiến vô cùng cao lãnh giấu khuôn mặt sau chiếc quạt lông vũ lấp lánh, không để ý mà nói:
“Được thôi, cũng may mắn hôm nay tâm tình của ta khá tốt.”
Arthur xoa xoa bàn tay, cảm giác Tạ Tiểu Thiến trước mặt như xa mà lại gần, đôi mắt đen huyền bí lại lạnh nhạt kia giống như gõ thẳng vào trong đáy lòng hắn.
“Ha ha… như vậy ngày mai ta sẽ tới đón nàng!”
Vị thái tử kia ôm trái tim nhảy nhót điên cuồng trong l*иg ngực leo lên xe ngựa phóng thẳng về lâu đài. Tạ Tiểu Thiên cười nhạt một tiếng, hóa ra vị thái tử ngu xuẩn này, cũng chỉ là một thằng nhóc con, nghe vài lời lạnh nhạt thì sẽ tim đập chân run, ngốc tới đáng thương.
Có lẽ chính vì vậy, khi Audrey kia xuất hiện rồi nói vài lời đường mật, liền khiến cho hắn ta si mê như điên dại a.
“Người của hoàng gia Kingstha chẳng lẽ đều ngu xuẩn như vậy à…”
Tạ Tiểu Thiến bật cười, nhấc váy đi vào trong.
Nàng không biết ở trên cửa sổ, một đôi mắt đen láy chưa từng rời khỏi nàng từ lúc nàng bước ra khỏi xe ngựa, khuôn mặt giấu phía sau chiếc mặt nạ không rõ cảm xúc, ngoại trừ một cặp mắt sáng ngời.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu dõi theo bước chân của nàng, tham lam nhìn quý cô xinh đẹp cao quý bên trong trang phục dạ hội lộng lẫy từ từ biến mất trong tầm mắt.
“Thực ra em nhầm rồi, hoàng gia Kingstha không những ngu xuẩn, mà còn rất tàn nhẫn…”
Thiến niên cười cười, trong lòng nhẩm đếm, tới số 1, cửa phòng liền bật mở, quý cô một mặt hớn hở chạy vào mà cất tiếng gọi:
“Alice, sau khi uống thuốc mà ta pha chế, cơn đau đã giảm đi chưa?”
Alice mỉm cười, nhắm mắt nghe giọng nói thánh thót bên tai, nhận lấy sự quan tâm của nàng. Arthur anh trai của tôi, anh sẽ chỉ có thể nhận lấy ánh mắt thương hại của nàng mà thôi, còn lại tất cả của nàng, tôi sẽ cướp lấy toàn bộ!
Xe ngựa một đường lăn bánh về Tạ gia, trên xe bất cứ điều gì mà Arthur huyên thuyên, Tạ Tiểu Thiến cũng chỉ ừm hử đáp lại, không mặn không nhạt, lại giống như đánh cho vị thái tử trẻ tuổi này một liều thuốc trợ tim.
“Tiểu Thiến.”
Lúc nàng vừa định nhấc váy bước vào cửa lớn Tạ gia, Arthur đột ngột lên tiếng, dùng ánh mắt mong chờ lấp lánh nhìn nàng chăm chú.
“Ngày mai giáo hội sẽ tổ chức một buổi lễ tẩy trần cho quý tộc, nàng muốn tới tham dự cùng ta không?”