“Chậc, thứ này nếu nói là nhân tạo, liệu có phù thủy nào lại rảnh rỗi hạ nguyền rủa cấm chú lên một tên nhóc gầy tong teo như thế này không nhỉ? Còn nếu là bẩm sinh bị nguyền rủa…”
Tạ Tiểu Thiến bẹo bẹo hai gò má gầy giơ xương của thiếu niên.
“Nếu là nguyền rủa bẩm sinh, vậy thì cậu làm sao mà sống được đến bây giờ vậy hả? Thật bất hạnh làm sao.”
Thiếu niên vẫn chẳng chịu nói một lời nào cả, nhưng ánh mắt nhìn vào Tạ Tiểu Thiến lại mang theo một ánh sáng lấp lánh khó mà tả thành lời.
“Cậu… không sợ chạm vào tôi à?”
Thiếu niên dè dặt cất tiếng hỏi.
Trong mắt của Tạ Tiểu Thiến lóe lên một tia hiểu rõ. Một thằng nhóc cả người bị nguyền rủa bốc ra khói đen mưng mủ như tên này, làm gì có ai dám thản nhiên mà chạm vào cậu ta được như nàng chứ.
Cho dù là phù thủy, nhưng nếu không phải phù thủy cấp cao, dính vào mớ nguyền rủa này không chết chắc cũng nửa tàn phế, ăn không ngon ngủ không yên.
“Thật đáng thương, chắc là cậu cô đơn lắm nhỉ.”
Tạ Tiểu Thiến chính là một người như vậy, nàng thương hại sẽ nói là thương hại, không thèm giả mù sa mưa như con nhỏ Audrey nào kia.
“Không sao đâu, từ giờ cậu là đồ của tôi, cậu muốn ăn gì tôi sẽ mua cho cậu ăn, muốn đi chơi tôi sẽ mang cậu đi chơi.”
Nàng ân cần dỗ dành đứa nhỏ, đem biết bao thứ ra dụ dỗ nó hòng khiến cho nó chịu ở lại tầng hầm ngầm. Thứ nàng muốn chính là đống tri thức trên người của nó thôi, thật là một đứa nhỏ đáng thương mà, như nàng sẽ không thả nó đi đâu!
“Tôi sẽ giúp cậu che giấu lời nguyền, như vậy cậu có thể ra ngoài. Sau này tôi sẽ còn giúp cậu giải hết bọn chúng nữa, chịu không? Tôi là một phù… À hèm… là một ma pháp sư chuyên chữa trị nguyền rủa đấy!”
Tạ Tiểu Thiến không thể thừa nhận, trọng sinh trở về, nàng đã bị cơ thể bé xíu năm 10 tuổi làm cho đầu óc trì độn đi ít nhiều, còn thường nói ngữ khí của trẻ con nữa.
“Tôi sẽ làm bạn của cậu, cậu là bạn của quý tộc, cậu cũng sẽ là một quý tộc nha!”
Một câu nói này của Tạ Tiểu Thiến nói ra thực là vô tư, nhưng nàng không biết, nó đã thay đổi số phận cho biết bao con người, viết lại lịch sử đẫm máu đã bị giấu đi trong quá khứ, quan trọng hơn, nó đã cứu rỗi một con người từ miệng máu của ác quỷ.
Thiến niên ngẩn ngơ nhìn bàn tay của cô bé đang mò mẫm trên mặt mình, bởi vì làn da hoàn toàn bị vết mưng mủ xanh đen che dấu hoàn toàn nên chẳng thể đọc được biểu cảm trên mặt cậu, chỉ có đôi mắt sáng rực màu đen tuyền kia, chưa thời khắc nào rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp cao quý như thiên sứ của cô bé.
Thứ xinh đẹp nhất, cao quý như một viên bảo thạch độc nhất…
[Ngài hỏi ý nghĩa sinh mệnh là gì, nếu như thắc mắc nhiều như vậy, vậy thì ngài hãy tự mình tìm kiếm nó đi.]
Ý nghĩa sinh mệnh… à…
Nghe tiếng dụ dỗ lấy lòng non mềm của cô bé, khóe miệng thiếu niên hơi cong lên một độ cong vặn vẹo kì quái, mang theo một loại hắc ám khó tả hoàn toàn không phù hợp với ánh mắt trong suốt ngây thơ trên mặt.
Cảm ơn ngươi, ta tìm thấy rồi.