Dạo gần đây thái tử điện hạ của đế quốc – ngài Arthur Kingstha đang gặp một chuyện vô cùng phiền muộn, hôn thê đính ước từ nhỏ của ngài, dạo gần đây không thèm nhìn mặt ngài nữa.
Arthur không rõ bản thân sai ở đâu, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân là một hôn phu hoàn mỹ không chút tỳ vết – một thái tử điện hạ anh tuấn với mái tóc hoàng kim mềm mại cùng đôi mắt màu xanh biển đặc trưng của hoàng gia Kingstha, so với một quý tiểu thư quý tộc chỉ mới 10 tuổi như Tạ Tiểu Thiến, hắn hơn nàng tới tận 5 tuổi, nhưng nàng lại trưng ra một khuôn mặt như nhìn thấy thứ gì đó kinh tởm mà nhìn hắn, kêu hắn (cút) đi thật xa.
Mặc dù nàng không nói “cút”, nhưng ánh mắt tàn nhẫn kia cùng chữ “cút” vô cùng giống nhau!
Đêm đó sau khi bị đuổi khỏi cửa tới Tạ gia, Arthur nằm ngủ mơ cũng mơ thấy ánh mắt khinh thường như nhìn một đống rác rưởi hạ đẳng của Tạ Tiểu Thiến, khiến cho thiếu niên mới 15 tuổi này bị trầm cảm cả một thời gian dài.
“Rốt cuộc là vì sao mà Thiến Thiến ghét ta!!!”
Thiếu niên khóc trong câm lặng…
“Thực ra ta cũng không phải là bất mãn gì với hắn đâu Anna, chỉ là hắn quá phiền toái mà thôi, nhìn thấy hắn khiến cho ta thấy phiền.”
Tạ Tiểu Thiến ung dung cầm lên tách trà bằng loại sứ hạng nhất, trong lòng thở dài một hơi não nề.
Tên Arthur Kingstha này, nói sao nhỉ, kiếp trước của nàng phân nửa Tạ gia là bị hắn cùng Audrey và đám nam nhân của nàng ta bày kế mà cắn nuốt từng chút một, giống như tằm ăn rỗi, mọt ăn gạo.
Tạ gia là nhất lưu quý tộc, còn có cái tên khá nổi danh trong giới quý tộc đế quốc Kingstha – “thủ hộ của hoàng thất”, đơn giản, chính là đàn ông của Tạ gia hầu như đều đang giữ chức vụ cực cao trong quân đội, cha của nàng hiện tại – Tạ Khải Quang đang là phó nguyên soái quân đội đế quốc, còn nhà mẹ đẻ của Tạ Tiểu Thiến là một gia tộc sở hữu cực kỳ nhiều ma pháp sư mạnh mẽ phục vụ đế quốc.
Hôn ước định ra giữa nàng và Arthur, chính là một tấm vẻ bảo đảm cho địa vị thái tử của hắn do chính tay đứa vua bệ hạ hiện tại sắp xếp. Ông ta là một con cáo già thành tinh, hiểu rõ ràng, chỉ cần con gái độc nhất của Tạ gia bị gả vào hoàng thất, vậy thì đám đàn ông của Tạ gia sẽ phải phục vụ hoàng gia bọn họ như một con chó canh nhà tới hết đời, ánh mắt mới thâm độc làm sao.
Vốn dĩ nàng cũng chẳng cảm thấy hôn sự này có gì không ổn, làm hoàng hậu thì an nhàn rồi, tên Arthur kia cũng sẽ chẳng làm gì nổi nàng nếu cưới nàng về. Dù sao, sinh ra làm một quý tộc thì phải có giác ngộ sẵn những chuyện này từ sớm.
Nhưng cuối cùng Arthur này hóa ra là một tên khốn nạn, chỉ cần bị Audrey dùng hào quang rực rỡ kia quyến rũ vài lần liền nổi thói hoa si mà theo đuổi nàng ta, sau đó vì thứ nữ nhân này mà hướng mũi dao về Tạ gia nàng, triệt để làm cho Tạ Tiểu Thiến liệt hắn vào hàng ngũ rác rưởi.
Trong số đám nam nhân bay loạn như ruồi xung quanh Audrey, Arthur khiến cho nàng ghê tởm nhất.
“Ha hả, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của đống rác di động này thôi cũng khiến mình ăn mất ngon!”
Tạ Tiểu Thiến suy nghĩ, liệu có nên giải trừ hôn ước với Arthur hay không, một nam nhân quản không được nửa thân dưới của mình như hắn ta, sớm muộn rồi cũng sẽ vì nữ nhân khác mà phản bội nàng thôi, tới làm một tên chồng bù nhìn cho nàng, hắn ta cũng chẳng đủ tư cách!
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, hình như tên đàn ông nào rồi cũng sẽ bị Audrey dùng thứ hào quang gian lận kia của cô ta làm cho mờ mắt mà thôi, chỉ cần là nam nhân, bọn họ sẽ trở thành đồng minh không bao giờ phản bội lại Audrey.
Cũng sẽ mãi mãi là kẻ đối nghịch với nàng.