Xuyên Vào Thập Niên 70: Mệnh Trời Sinh Là Phúc Tinh

Chương 1

Vào mùa đông năm 1970.Khí hậu năm nay vô cùng bất thường.

Từ lúc tháng 10 khi bắt đầu vào đông thì tuyết đã rơi hơn một tháng trời mà vẫn không ngớt, làm mọi người lo lắng rằng đây sẽ trở thành một trận tuyết lở. Nhìn những bông tuyết rơi ngoài trời, mấy cụ già trong thôn ngoài trừ thở dài thì vẫn là thở dài.

Người làm nông dựa vào trời để kiếm cơm,

Vào những ngày tuyết rơi như vậy thì những người phụ nữ trong thôn vẫn phải ra sông giặt quần áo. Trong thôn được mấy nhà có giếng nước, đa phần mọi người đều gánh nước ở giếng chung để sinh hoạt thường ngày, nên họ cũng không nỡ lãng phí nước mà đàn ông trong nhà vất vả gánh về.

Vậy nên việc ra sông giặt quần áo là chuyện bình thường.

Dù tuyết rơi dày đến đâu thì con sông lớn chảy qua thôn vẫn không bị đóng băng.

Lúc này không ít phụ nữ đều ở bờ sông giặt quần áo, một bên vừa giặt giũ một bên thong thả nói đông nói tây với nhau, không biết từ khi nào chủ đề đã nói tới Tô Thắng Lợi, con trai thứ hai của nhà họ Tô.

“Mấy cô nói xem, bà Tô cũng thật là con dâu đã mang thai 7 tháng rồi mà vẫn bắt làm hết chuyện này đến chuyện kia, hai ngày trước tôi thấy cô ấy cho heo ăn, cái eo đã cong lắm rồi, nhìn tội lắm.”

“Cái này tôi biết, nghe nói vợ của Thắng Lợi mang thai đứa bé là tai tinh phải không? Trong lòng bà Tô không ưa nên cố tình sai nó làm hết chuyện này đến chuyện kia đúng không?”

“Đừng nói bậy.” Có người lên tiếng.

“Tôi nói bậy hồi nào, đây là chính miệng bà Tô nói đó, là lời phán của Ngô tiên cô. Đừng nói chị Lai Vượng không tin, không thấy trong thôn tuyết đã rơi suốt một tháng trời rồi sao? Là do xui xẻo từ ai đây?”

Chị Lai Vượng lên tiếng: “Ngô tiên cô đó đã cắt tóc âm dương rồi thì phán mệnh còn đúng không?”

Người nọ định lên tiếng phản bác thì thấy Ôn Thu Á vợ của Thắng Lợi đang đi tới nên vội vàng ngậm miệng lại.

Mấy người còn lại cũng đều không nói chuyện nữa, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên bụng của Ôn Thu Á, nghĩ tới mấy lời lúc nãy, đây thật sự là tai tinh sao?

Mọi người đều bận rộn thu dọn quần áo rời đi, đương nhiên là do nghĩ Ôn Thu Á là ôn thần, sợ xui xẻ dính lên người, trừ chị Lai Vượng.

“Vợ Thắng Lợi, cô đến rồi hả? Qua bên đây này.” Chị Lai Vượng chào hỏi, một chút cũng không để ý đến mấy lời vừa rồi.

Chằng những ở bên cạnh Ôn Thu Á giặt quần áo, mà giặt xong quần áo của mình còn quay sang giúp cô ấy giặt một vài thứ nữa.

“Nè vợ Thắng Lợi, cô đã mang thai 7 tháng rồi còn tới đây giặt quần áo, Thắng Lợi nhà cô thấy vậy mà cũng không nói gì sao?” Chị Lai Vượng không nhịn được mà hỏi.

Ai mà không biết Thắng Lợi thương vợ chứ?

Ôn Thu Á cười nói: “Anh Thắng Lợi đi vào thành phố làm việc rồi.”

Ở trong thôn Tô Thắng Lợi là thợ mộc nổi tiếng, ngoài những lúc làm việc trong thôn thì còn làm những đồ khác đem bán kiếm chút tiền.

Khoảng thời gian trước, có người ở thành phố bảo anh đi làm việc, đi đã được nửa tháng rồi, không ít người trong thôn cũng biết chuyện này.

Tô Thắng Lợi kiếm được nhiều tiền ai mà không ngưỡng mộ chứ?

Mấy người phụ nữ vừa rồi ở bờ sông giặt giũ, cũng có một số là ghen ghét mà ra.

Chị Lai Vượng thở dài: “Vợ Thắng Lợi, mẹ chồng và chị dâu của cô đâu? Họ cũng không giúp cô hả?”

Cô chính là nghĩ không thông, một người phụ nữ bụng đã to như vậy rồi lại còn phải đi giặt quần áo giữa trời tuyết lớn như vậy, nhìn thấy cảnh này muốn độc ác cũng không độc ác nổi, bà Tô đó cũng ác quá rồi.

Chỉ là ở nhà đun chút nước nóng thì tốn bao nhiêu nước, bao nhiều củi chứ? Chờ Tô Thắng Lợi trở về còn có thể bạc đãi bao họ sao?

Nếu đổi là nhà mình, có được một đứa con trai siêng năng, tháo vát, giỏi giang như vậy, con dâu lại sinh cho nhà bốn thằng cu, đó là phúc lớn cỡ nào, cưng chiều còn không kịp nữa kìa.

Cũng chỉ có bà nhà họ Tô đó.

Cô nhịn không được nhớ tới mấy lời vừa rồi, chẳng lẽ lời đồn vô căn cứ đó là thật?

Ngẫm lại thì mặc dù ở trên cấm việc mê tín dị đoan nhưng phần lớn mọi người vẫn rất tin những lời đó.

Ôn Thu Á chỉ cười cười, không bàn luận tốt xấu về nhà chồng.

“Bao lâu thì Thắng Lợi về?” Chị Lai Vượng lại hỏi.

Ôn Thu Á sửng sốt, nếu tính thì đã 10 ngày rồi chồng cô chưa về.

Lúc đầu, mỗi ngày Tô Thắng Lợi còn có thể về, nhưng sau lại bận đến không về được lại còn gặp tuyết lớn, nên anh mười ngày nửa tháng khó về nhà một chuyến.

Cũng may lần này đi thành phố làm, tiền lương không ít.

Chỉ khổ Ôn Thu Á thôi.

Chị Lai Vượng nói: “Chờ cậu ấy về, cuộc sống của cô cũng đỡ khổ hơn.”

Ôn Thu Á vẫn như cũ chỉ cười không nói gì.

Nhưng trong lòng cũng ngầm đồng ý. Lúc Thắng Lợi ở nhà, họ muốn gây khó dễ cô thì cũng phải dè chừng, còn giờ thì ra sức ngược đãi.

Từ phía sông về, trong nhà cũng không có ai.

Không chỉ ở phòng lớn không có ai mà hai ông bà cũng không biết đã đi đâu.

Đem quần áo ra sân phơi xong, Ôn Thu Á lại bắt đầu nhiệm vụ quen thuộc là nấu cơm heo.

So với việc phải xuống ruộng giữa trời tuyết lớn thì việc này nhẹ nhàng hơn nhiều.

Không để cô xuống đó làm là do kết quả nỗ lực của chồng cô, vì vậy cô không thể lấy cớ mà ngay cả heo trong nhà cũng không cho ăn.

Nếu không để bà tức giận thì cuộc sống của cô cũng không dễ dàng gì.

Tuy cô mang thai 7 tháng nhưng cô có thể cố hết sức, cô cũng không muốn làm chồng mình khó xử.

Dù sao ở thôn Thượng Cương Hán này nổi tiếng là hiếu thuận, nhà ai có con gái không có hiếu thì sẽ bị mọi người chửi đến khó sống.

Sau khi nấu xong cơm heo thì lưng cô đã mỏi đến thẳng không nổi.

Dù có khó chịu đến đâu thì cô cũng đã mang thai 7 tháng rồi.

Nhiều gia đình tử tế thai được bảy tháng đã không cho con dâu làm việc rồi.

Trong lòng Ôn Thu Á đã có tính toán, chờ chồng từ thành phố về thì cuộc sống của cô cũng đỡ hơn.

Có chồng ở nhà, cô không cần động tay động chân cũng không sợ bà nội la, Tô Thắng Lợi có thể dốc sức làm hết việc nhà cho cô.

Cô giơ tay đấm đấm cái lưng đau rồi dùng sức xách hai thùng cơm heo lớn lên đi về phía chuồng heo.

Mặc dù chuồng heo nằm trong một căn nhà nhỏ ở góc tây của nhà, nhưng để đi đến đó, cô phải đi qua khoảng sân rộng lớn, mặt đất toàn là tuyết nên cô không dám đi nhanh. Cô sợ bị ngã.

Vừa tới được chuồng heo, cô còn chưa kịp buông hai thùng cơm xuống thì bất ngờ cảm nhận được một lực đẩy từ phía đằng sau ập đến.

Rất giống như có người từ phía sau đẩy cô.

Não còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã đi trước.

Nhưng người cô nặng nề, xoay người đã khó khăn nên không tránh được.

“Rầm” một âm thanh nặng nề vang lên khi cô ngã xuống.

Cú ngã khiến đầu cô va vào thanh đá rào của chuồng heo, khiến thức ăn trong tay cũng văng tung tóe, dính đầy người cô.

Cơn đau nhói buốt khiến cô rít lên một tiếng.

Hơi thở yếu ớt, cô lờ mờ nhận ra có một bóng người vụt qua cánh cổng lớn.

Cơn đau dữ dội khiến cô choáng váng, hai tay ôm chặt lấy bụng.

Con của cô…..

“Dì……”

Cô nghe thấy có tiếng nói vang lên bên tai, mơ hồ trong cơn choáng váng, cô nhận ra bóng người đang lắc lư trước mắt là một đứa trẻ.

"Dì, cháu đi gọi người đến." Bóng người vụt một cái đã chạy ra ngoài.

Cô chỉ kịp nói "con tôi", muốn giơ tay túm lấy thứ gì đó, nhưng lại không túm được gì.

Nhắm mắt lại, từng đợt chóng mặt ập đến.

Bụng cô còn đau đớn dữ dội như muốn vỡ ra.

Con tôi...

Trái tim cô chìm xuống đáy vực, con của cô sợ rằng...

Bên tai có thêm nhiều tiếng nói, không chỉ một người, họ đang gọi, lay cô, nhưng ý thức của cô dường như dần dần tan biến.

Trong lòng cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, con cô e rằng không thể giữ được rồi.

"Thắng Lợi!" Dùng hết sức cô gọi to.

Một giọt nước mắt trong veo, từ từ chảy ra khỏi khóe mắt cô...