Sau Khi Sống Lại Vạn Người Ghét Bắt Đầu Sống Dưỡng Sinh

Chương 26

Ngay sau đó, Tịch Tư Yến chìa tay về phía cậu.

Trần Mặc khựng lại một giây, sau đó đưa hai tờ đơn qua.

Kết quả Tịch Tư Yến lại lắc đầu, nói: "Không phải là cái này, đưa điện thoại của cậu đây."

Trần Mặc của sau này là người rất coi trọng quyền riêng tư, trong nháy mắt đã bực mình, không những không có động tác gì mà còn cau mày nhìn đối phương, đáy mắt lộ ra vẻ bất mãn.

"Hừ." Tịch Tư Yến khẽ cười: "Lão Hướng, thấy chưa, ở đây có một người không chịu hợp tác này."

Lúc này Trần Mặc mới phản ứng lại, học sinh cấp ba không được phép sử dụng điện thoại là chuyện rất bình thường.

Cậu tự thuyết phục mình: [Bây giờ mình chỉ là một học sinh cấp ba, phải đi học, phải thi, ừm, còn phải trải qua kỳ thi đại học một lần nữa]. Sự thật nhức đầu này còn chưa kịp khiến cậu cứng họng thì đã nghe Hướng Sinh Lang nói: "Tạm thời Trần Mặc chưa cần nộp."

Anh ta quay qua phía Trần Mặc, dịu dàng nói: "Em ở lại trường hai ngày cho quen trước đi, nếu không quen, muốn liên lạc với gia đình thì gọi điện thoại. Miễn là không mang điện thoại vào lớp học, tuần sau nộp cũng được."

Tịch Tư Yến lập tức cười khẩy: "Giọng điệu này của thầy là đang dỗ trẻ con à."

"Cảm ơn thầy Hướng ạ." Trần Mặc lên tiếng cùng lúc với hắn: "Liên lạc với gia đình thì không cần đâu ạ, bây giờ buổi tối không lướt điện thoại là không ngủ được, em sẽ cố làm quen trong hai ngày."

Hướng Sinh Lang: "...Cái đó, thiết bị điện tử dễ gây nghiện, vẫn là nên ít chơi thì hơn."

Trần Mặc vừa thấy buồn cười vừa hơi ngẩn người. Ở nhà họ Dương hai ngày khiến cậu thật sự đã quên mất, cuộc sống cấp ba lúc trước khiến cậu rất thấy khó thích nghi, ngoài việc có loại cặn bã xã hội như Lý Nhuệ cùng vô số lời đồn đại ác ý, thì còn có sự quan tâm và chăm sóc từng li từng tí từ các giáo viên bộ môn nữa.

Đa số mọi người không thẳng thắn được như chủ nhiệm Lại, nên lại càng khiến người ta không được tự nhiên.

Thôn Du Hòe là vùng quê nghèo khó hẻo lánh, nhưng cũng không đến mức là vùng núi rừng cách trở đường đất cũng không thông. Ngôi trường cậu học từ nhỏ là Trường Tiểu học Hy Vọng do người giàu quyên góp xây dựng, tuy nhiên trường cấp hai và cấp ba của cậu dù sao cũng ở trong huyện.

Cậu đã từng sử dụng điện thoại, mặc dù chỉ là loại bấm phím.

Cậu biết cửa công viên giải trí mở về phía nào, bảo vệ sân trượt băng chỉ cần cho mười tệ thì nửa đêm cũng mở cửa cho cậu, cậu thậm chí còn biết ở hai quán bar duy nhất trong huyện, nhân viên phục vụ ở đó một đêm có thể kiếm được mấy trăm tệ.

Nói gì đến Trần Mặc của hiện tại.

Cậu nên nói với giáo viên chủ nhiệm lớp mà cậu sẽ còn tiếp xúc trong hai năm tới như thế nào đây, rằng cậu không thể làm một học sinh tốt toàn diện được. Kiếp trước, cậu miễn cưỡng xứng đáng với danh hiệu này là bởi vì mười bảy năm đầu đời, học tập là con đường duy nhất của cậu. Sau này, cậu dốc lòng nâng cao thành tích là vì cậu có sự phẫn nộ và không cam tâm, đến mức cậu còn không nhớ mặt hết bạn cùng lớp, ấn tượng về thầy chủ nhiệm này cũng chỉ là một giáo viên trẻ khá hòa đồng với học sinh.

Nhưng hiện tại, cậu chẳng muốn tranh giành nhất nhì gì với Dương Thư Nhạc nữa, cũng không cần dựa vào thành tích để chứng minh điều gì.

Cậu thậm chí còn hỏi một câu mà Hướng Sinh Lang nghe có vẻ chẳng đâu vào đâu: "Thầy Hướng ơi, lớp thí nghiệm là lớp tự chọn ạ?"

"Không phải." Mặc dù Hướng Sinh Lang cảm thấy đây là điều ai cũng biết, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Trước đây thì có, nhưng từ năm ngoái đã bỏ rồi. Em không cần thấy áp lực quá, lớp sẽ không dễ thay đổi học sinh đâu."

Trần Mặc: "... Vâng, em cảm ơn thầy ạ, thật ra em không có áp lực gì."

Chỉ tiếc là, việc để bị loại khỏi lớp thí nghiệm đã tan thành mây khói rồi.

Trần Mặc cùng Tịch Tư Yến đi ra khỏi văn phòng, sau đó quay về lớp học, còn Tịch Tư Yến phải đến một tòa nhà văn phòng khác.

Lúc chia tay, Trần Mặc gọi hắn lại.

Tịch Tư Yến khó hiểu: "Có chuyện gì?"

Trần Mặc hỏi: "Lớp 11/1 ở tầng mấy?"

"Giỡn mặt tôi à?"

Trần Mặc giơ hai tay lên: "Có trời đất chứng giám, tôi hỏi thật."

"Cậu còn có lương tâm sao?" Tịch Tư Yến nhìn chằm chằm cậu hai giây, dường như đang xác nhận điều gì đó, cuối cùng nói: "Tầng hai rẽ trái."

Trần Mặc gật đầu tỏ ý đã biết: "Cảm ơn lớp trưởng, lớp trưởng tốt bụng quá."

Tịch Tư Yến quay đầu lại bỏ lại một câu: "Lúc nói tôi tốt bụng thì cậu có thể cười giả hơn một chút nữa đấy."

Khi Trần Mặc tìm thấy lớp 11/1 thì tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi tự học sáng vừa vang lên, trong lớp ồn ào náo nhiệt.

Có người đi lấy nước, có người đùa giỡn, nhưng dù sao cũng là lớp chọn, phần lớn mọi người vẫn đang cặm cụi đọc sách và làm bài tập.

Lúc Trần Mặc bước vào cửa, trong lớp đột nhiên im lặng đi không ít.

Bạn cùng bàn của Kỳ Lật nhìn cục u trên trán của đối phương, trông tím bầm rất đáng sợ.