Sau Khi Sống Lại Vạn Người Ghét Bắt Đầu Sống Dưỡng Sinh

Chương 24

Sáng thứ hai, cổng trường trung học số 1 thành phố Tuy Thành rất náo nhiệt.

Các bậc phụ huynh đưa con em mình đến trường dặn dò đủ điều, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng rao bán của những gánh hàng rong bán đồ ăn sáng, tiếng giáo viên chủ nhiệm mắng học sinh không mang theo thẻ học sinh, tất cả hòa vào làm một.

Học sinh đều mặc đồng phục, lần lượt xếp hàng từ cổng đi vào.

Đây không phải là ngày đầu khai giảng, tiếng vali của Trần Mặc kéo trên nền đá thu hút không ít ánh nhìn.

Trần Mặc đứng vào hàng.

Xếp hàng trước cậu là hai nữ sinh, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn cậu một cái, rồi nhanh chóng quay lại, tiếp tục chủ đề đang thảo luận sôi nổi.

"Cuối tuần trước ở Nam Sơn có cuộc đua xe, nghe nói là học sinh trường mình giành giải nhất."

"Điên rồi sao, ở đó đua xe chết người đấy, ai dám liều mạng như vậy?"

"Không biết nữa, giữ bí mật ghê lắm, mình cũng chỉ nghe một người họ hàng xa khá giàu có nói. Những người đến đó tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ bản đều là con nhà giàu, loại người thối nát cũng nhiều."

"Nói đến giàu có, mình nghe nói nhà họ Dương lớp mười một kia xảy ra chuyện bế nhầm con cái, chuyện xảy ra vào cuối tuần này mới gọi là đặc sắc. Trên diễn đàn có người đăng bài, cậu có thể lên xem..."

Hai nữ sinh ghé đầu vào nhau, vừa nhìn điện thoại vừa thì thầm to nhỏ.

Không biết nhìn thấy gì, bỗng nhiên kích động.

Trần Mặc mơ hồ nghe thấy cái tên Tịch Tư Yến, một trong hai nữ sinh phấn khích nói: "Cậu ấy cũng ở đó sao?"

"Cũng chẳng có gì lạ, ai cũng nói cậu ấy với cậu con trai giả nhà họ Dương kia quan hệ tốt mà." Cô gái còn lại nói với giọng điệu bình thản hơn, nhưng cũng không thiếu phần ngưỡng mộ: "Nghe nói lúc cậu ấy được chuyển thẳng từ cấp hai lên, giáo viên trong trường đều đề nghị cho cậu ấy học vượt lớp, không biết cuối cùng vì sao lại không học. Hơn nữa năm nào cũng thi học sinh giỏi đều đạt giải nhất, khiến cho đám học sinh giỏi của mấy trường khác nghe đến tên cậu ấy là sợ. Quan trọng là năng lực vận động cũng không tệ, IQ cao, đẹp trai, lại còn giàu có, loại người này, người thường như chúng ta có ngước nhìn cũng chưa chắc đã thấy được."

Giấc mơ của thiếu nữ luôn ngây thơ và đẹp đẽ.

Chỉ thông qua những thông tin rời rạc, đã có thể tự mình thêm vào cho người trong lòng biết bao hào quang, cứ như thể người đó chính là vị anh hùng trong mơ của mình vậy.

Trần Mặc không muốn dập tắt, người mà họ đang thảo luận, cũng là một trong những "kẻ thối nát" ở Nam Sơn mà chính miệng họ nói ra.

Chuyện Tịch Tư Yến thích đua xe, Trần Mặc biết được một cách rất tình cờ.

Cậu còn biết trong hai năm ở nước ngoài, hắn đã lấy được bằng lái xe đua chuyên nghiệp quốc tế, tham gia không ít cuộc thi lớn.

Ở nước ngoài không ai quan tâm hắn họ Tịch, chắc cũng chẳng ngại xé bỏ lớp mặt nạ quân tử đoan chính kia, để lộ ra bản chất ham muốn kiểm soát cực đoan trong xương tủy.

Trở về nước, vẫn là cậu chủ Tịch cao quý, trên thương trường cụng ly chúc tụng ra hình ra dạng. Những người quen cũ khi nhắc đến hắn, cũng vẫn là hình ảnh trong ký ức, là mặt trời xa vời mà biết bao thiếu nữ thời học sinh ngưỡng mộ.

Các cô gái vẫn tiếp tục.

Lúc này chủ đề đột ngột chuyển hướng, một người khẽ vỗ vào người kia, như thể ngầm hiểu ý nhau: "Tỉnh lại đi, biết đâu cậu ấy còn chẳng thích con gái."

"Phải rồi, mấy lần mình xem cậu ấy chơi bóng rổ, người con trai đứng bên cạnh đưa nước cho cậu ấy chính là cậu chủ họ Dương kia phải không?"

"Chính là cậu ta, nghe nói đã lâu rồi không đến trường, tuần này nhà họ Dương có buổi họp mặt, hai người lại xuất hiện cùng nhau."

"Cậu nói xem, có phải lúc trước cậu ấy không học vượt lớp, là vì muốn ở lại cùng cậu ta không?"

"Theo mình thấy hay là cậu lên diễn đàn đăng một bài phân tích đi, tiếc quá."

...

Trần Mặc đang nghe đến đoạn hay thì hàng đã đến lượt cậu.

Hôm nay người trực ở cổng trường, đúng là chủ nhiệm khối mười một, cũng chính là chủ nhiệm Lại Đầu Trọc - Lại Tiên Phục, người đã khiến đám người Cẩu Ích Dương sợ hãi như chó đuổi vào thứ Sáu tuần trước.

Thực ra chủ nhiệm Lại cũng chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, chỉ là tóc hơi thưa thớt.

Ông ấy nhận ra Trần Mặc.

Là người đã xem qua hồ sơ cũ của cậu, lại xem qua cả tin tức ca ngợi cậu là một học sinh ngoan ngoãn, chủ nhiệm Lại cố nặn ra vẻ thân thiện trên khuôn mặt nghiêm nghị, lên tiếng nói: "Thầy đã nhận được đơn xin ở nội trú của em rồi, em Trần Mặc, tinh thần ham học hỏi của em rất đáng khen, bất kể điều kiện trước đây có khó khăn như thế nào, đến đây rồi đều phải tiếp tục cố gắng, học tập thật tốt, phải xứng với bản thân, sau này cũng phải xứng với trường cũ!"

Lời lẽ thật hùng hồn.

Trần Mặc ngoài cảm động còn có chút kinh ngạc.

Kiếp trước quãng thời gian học cấp ba ở đây thật sự rất áp lực và căng thẳng, chủ nhiệm Lại là người thật sự lo lắng cậu không thích nghi được, cũng từng nói với cậu đừng để tâm đến những lời người khác nói.