Sau Khi Sống Lại Vạn Người Ghét Bắt Đầu Sống Dưỡng Sinh

Chương 4

Trần Mặc cởϊ áσ khoác, nằm vật cả người xuống chiếc ghế rộng trong góc, im lặng châm một điếu thuốc.

Khói thuốc ngấm vào phổi, đánh thức dòng suy nghĩ đang có phần trì trệ, cậu chìm đắm trong đó một lúc lâu, mới cảm nhận được thực tế là mình đã trở lại thời cấp ba.

Bên tai toàn là tiếng chửi thề ầm ĩ của đám con trai tuổi mười bảy mười tám, mùi mồ hôi mùa hè lẫn với đủ loại thuốc lá rẻ tiền, mùi mì gói, đồ ăn vặt hòa quyện vào nhau, khiến cả không gian tràn ngập cảm giác ngột ngạt.

Điện thoại báo tin nhắn đến.

Người có ghi chú là anh cả hỏi: Ở đâu?

Trần Mặc không thèm để ý.

Lại hai phút trôi qua.

Anh cả: Chú Lý nói tan học không đón được người. Không phải vì ba mẹ rút đơn kiện mà khó chịu đấy chứ? Muốn đuổi Thư Nhạc ra khỏi nhà họ Dương là chuyện không thể nào, khuyên cậu đừng gây chuyện.

Lại thêm hai phút nữa.

Anh cả: Trả lời tin nhắn. Hay là cậu không biết dùng điện thoại nữa?

Rõ ràng là không còn kiên nhẫn.

Dương Chích hai mươi lăm tuổi, đã là người thừa kế được nhà họ Dương công nhận.

Năm đó, ba anh ta là Dương Khởi An có thể tiếp quản Dương thị từ trong tay bốn anh chị em của mình, là vì đã kết hôn với Chu Yểu Quỳnh - con gái thứ hai của nhà họ Chu, vốn ngang tài ngang sức với nhà họ Dương. Bao năm qua, vợ chồng tuy sống chung một nhà nhưng tình cảm nhạt nhòa, cuộc hôn nhân chỉ duy trì được nhờ vào lợi ích ràng buộc.

Năm Trần Mặc và Dương Thư Nhạc được sinh ra, cũng là lúc mối quan hệ vợ chồng của họ đang vô cùng căng thẳng.

Vì vậy, người lớn hai bên đều yêu thương Dương Thư Nhạc như mạng.

Dương Chích là anh trai hơn cậu ta tám tuổi, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, cổ hủ, nhưng đối với Dương Thư Nhạc, cũng yêu thương, che chở thật lòng suốt bao năm qua.

Trần Mặc thì khác.

Cậu xuất hiện giữa chừng, không có tình cảm gì với nhà họ Dương.

Ngoại trừ một chút áy náy, một chút mắc nợ.

Họ cho cậu học trường cấp ba tốt nhất, lớp học xuất sắc nhất.

Cho cậu tiền tiêu vặt không bao giờ hết.

Vì vậy, họ không hiểu, thậm chí còn nghi ngờ, cậu còn điều gì không hài lòng?

Chuyện mà Dương Chích nhắc đến trong tin nhắn, Trần Mặc cũng nhớ.

Nguyên nhân của sự việc là do nhà họ Dương vô tình để lộ thông tin tìm con, ảnh hưởng đến sự biến động giá cổ phiếu của tập đoàn. Cộng thêm việc Dương Thư Nhạc bị ốm hơn nửa tháng, vợ chồng hai người lo lắng không yên, nên đã trực tiếp rút đơn kiện Lý Vân Như, lên tiếng đính chính với bên ngoài: Ban đầu là do y tá bệnh viện nhầm lẫn, không có chuyện đánh tráo con gì cả.

Thậm chí trong bản tin đính chính, nhà họ Dương còn xây dựng cho Trần Mặc hình tượng một tấm gương vươn lên từ nông thôn.

Chăm chỉ, hiểu chuyện, tuy nghèo khó nhưng gia đình êm ấm.

Ba mẹ cố gắng cho cậu ăn học, mong cậu thành đạt, cậu cũng rất biết ơn, chuyện thân thế đối với cậu mà nói chỉ là có thêm một gia đình nữa.

Kiếp trước, Trần Mặc đã làm ầm ĩ ở nhà họ Dương vì chuyện này.

Cậu yêu cầu nếu nhà họ Dương muốn rút đơn kiện thì Dương Thư Nhạc phải rời khỏi nhà họ Dương.

Đó là sự trả thù trẻ con của cậu đối với Lý Vân Như.

Bởi vì từ ngày được nhà họ Dương tìm thấy, Trần Mặc rốt cuộc đã nhận ra, Lý Vân Như không hề yêu thương cậu. Tình cảm mẹ con rẻ mạt, ít ỏi còn sót lại đó mà cậu cũng không xứng đáng có được.

Nhưng không biết vì sao tin cậu muốn đuổi Dương Thư Nhạc ra khỏi nhà lại truyền đến trường học.

Đám Lý Nhuệ đã chặn đường cậu ở quán net.

Ba mẹ cho rằng cậu ghen tị và không cam tâm, Dương Chích cũng nhắn tin đến cảnh cáo.

Thật châm chọc làm sao?

Hai kiếp rồi, nghĩ đến chuyện này vẫn thấy nực cười.

Hơn nữa, trước khi bị chặn đường ở quán net, cậu đã bị sốt cao, cuối cùng là ông chủ quán net đã đưa cậu đến bệnh viện truyền nước.

Cả một đêm, nhà họ Dương không ai hỏi cậu đã đi đâu?

Chỉ là sáng hôm sau trở về, lại bắt gặp Dương Thư Nhạc cũng đang bị sốt, xách vali muốn rời khỏi nhà họ Dương.

Ba mẹ Dương kéo cậu ta lại, đau lòng nói: "Bị bệnh thành thế này rồi con muốn đi đâu? Không được đi."

Anh cả Dương Chích lấy chiếc vali trên tay cậu ta, nhìn Trần Mặc, ám chỉ nói: "Thư Nhạc, đây là nhà của em, không ai có tư cách đuổi em đi."

Lái xe, người giúp việc vây xung quanh, chỉ trỏ bàn tán.

"Dựa vào đâu mà đuổi tiểu Nhạc đi, ngày thường tôi quý cậu ấy nhất."

"Đúng đấy, ruột thịt thì đã sao, vừa về đã chèn ép người ta."

"Còn nhất quyết đưa mẹ nuôi vào tù, đúng là đồ ăn cháo đá bát."

"Lớn lên ở nông thôn, tính toán keo kiệt cũng bình thường."

Dương Thư Nhạc được mọi người vây quanh yêu mến, lại là nạn nhân bị Trần Mặc ghét bỏ: "Em sẽ chuyển ra ngoài, Trần Mặc, sau này anh đừng chọc giận ba mẹ nữa, cũng đừng đối đầu với anh cả nữa."

Tất cả những cảm xúc bị kìm nén của Trần Mặc, trong khoảnh khắc ấy bỗng chốc bùng nổ.

"Chuyển ra ngoài? Được thôi." Trần Mặc cười lạnh: "Vậy thì cậu tốt nhất nên nhớ, hãy cùng ba mẹ ruột của cậu sống thật hòa thuận, yêu thương nhau đấy."