Quyển 2 - Chương 30: Chiến sủng
- Ngươi, ngươi....Lăng Đế Tư gần như tức muốn điên lên, ở đại lục này mà không có chức nghiệp gì thì đồng hạng với các phần tử cặn bã, chẳng khác nào loài ký sinh trùng. Trước kia, nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một trượng phu không có chức nghiệp gì cả.
Mộ Dung Thiên nhìn ánh mắt xem thường của nàng, mà bản thân hắn lúc này như con ngựa khỏe khó thuần. Từ sau khi cha nuôi qua đời, trên đời này không còn ai có thể quản thúc hắn được nữa, nhưng vào lúc này đây, hắn đang bị sỉ nhục nên cơ hồ như muốn phát tán. Hừ, cao cấp đạo tặc hết lời rồi à? Nếu không phải ta thấy áy náy vì đã chiếm tiện nghi từ trên người nàng thì lão tử đã sớm.....đã sớm....Mộ Dung Thiên ngập ngà ngập ngừng, suy nghĩ cả hồi lâu mà không biết là mình "đã sớm làm gì" nàng nữa, bởi lẽ hắn hiểu rõ thực lực của mình so với Lăng Đế Tư thì còn cách một trời một vực lận.
Lăng Đế Tư tức điên trong một khoảng thời gian ngắn, cả lời cũng không thốt lên được. Qua một lúc lâu sau thì mới tỉnh táo lại, nghĩ: "Kể ra thì việc đó cũng không mấy quan hệ. Sau khi được linh lực phụng hiến của mình cải tạo lại thể chất, lẽ ra hắn ít nhất cũng có thể đạt được Chiến Đấu chức nghiệp mới phải."
Mặc dù là đang thất vọng đến cực điểm, nhưng Lăng Đế Tư cũng chỉ biết chấp nhận số mệnh mà thôi. Nàng nói:
- Được rồi, đi ngủ đi, mai còn có việc để làm.
Dứt lời, nàng liền quay người đi ra khỏi phòng, không lý tới hắn nữa.
Mộ Dung Thiên rất muốn hỏi nàng là chuyện gì, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. Đợi cho nàng đi ra cửa rồi, hắn mới đọc câu "mã lý an nạp", tất cả những ngọn đèn ma pháp đều tắt ngấm, rồi sau đó mới leo lên giường nằm. Hắn chắp hai tay sau ót, mãi vẫn không ngủ được.
Hai vầng trăng của Thần Phong đại lục, một cái tên là Linh Hằng, và cái kia gọi là Tinh Oanh. Buổi tối, thời gian Linh Hằng mọc lên sẽ nhanh hơn, khi nó hạ xuống phía đông thì lúc đó là lúc Tinh Oanh đang nằm tại nơi cao nhất, và thời gian đó chính là lúc nửa đêm. Lúc ấy, Linh Hằng và Tinh Oanh nằm tại hai hướng đông tây, tạo thành một góc 45 độ với mặt đất, và đây cũng là thời điểm sáng nhất của đêm. Giờ đây đang là lúc nửa đêm, ánh trăng chiếu rọi qua song cửa và trải dài xuống mặt đất, ánh bạc trông tựa sương.
"Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương." Ánh trăng gợi lên hoài niệm của Mộ Dung Thiên đối với quê hương, khiến cho nỗi nhớ da diết dậy lên rất mãnh liệt trong lòng hắn . Cuộc sống sau này sẽ đi về đâu? Dựa theo quy định của công hội, giờ đây mình và Lăng Đế Tư đã có quan hệ phu thê, mà cũng ở tại đại lục này, người ta rất coi trọng hôn nhân, cho nên dù nàng đã cố gắng dẹp bỏ tính kiêu hãnh của mình, nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi việc chán ghét hắn. Thật tâm mà nói, hắn cũng cao hứng phi thường khi chiếm đoạt được nàng, nhưng chẳng lẽ suốt đời cứ phải đeo bám nữ nhân mãi như thế này hay sao? Vậy chẳng phải sẽ ủy khuất cho hắn lắm hay sao? Tuy nhiên, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy được khuôn mặt tuyệt mỹ và thân hình đầy ma tính dụ hoặc của Lăng Đế Tư, là hắn lại đem hết bao nhiêu tôn nghiêm của một nam nhân ném lên tận chín tầng mây, quên sạch sành sanh. Hừ, quản nhiều để làm gì chứ, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền ra đầu cầu tự nhiên sẽ xuôi dòng. Những chuyện rối rắm thế này có nghĩ nhiều cũng không ích lợi gì, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Nghĩ như vậy xong, Mộ Dung Thiên tựa như đã trút được gánh nặng trong lòng, và hắn cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Mộ Dung Thiên còn đang ngủ say thì đã bị tiếng đập cửa đánh thức, hắn vội vàng ngồi dậy rồi bước ra mở cửa.
Lăng Đế Tư mặc trang phục đạo tặc xuất hiện ngay trước cửa. Nhìn thấy hắn chỉ mặc đồ lót, "tiểu huynh đệ" của hắn còn nhô cao như muốn nhảy vọt ra ngoài, nàng quay đầu sang một bên nói:
- Mau mặc y phục vào.
Mộ Dung Thiên dụi dụi mắt, thấy sắc trời còn chưa sáng hẳn, hắn vẫn còn đang ngái ngủ, nên bất mãn nói:
- Cái gì? Trời còn sớm mà phải đi đâu chứ?
Ba vấn đề mà Mộ Dung Thiên vừa nêu, Lăng Đế Tư chẳng buồn trả lời vấn đề nào cả, chỉ buông thõng một câu:
- Nhanh tay lên, ta đến Vân Mộ phạn điếm ở đối diện bên kia đường chờ ngươi.
Nói xong, nàng xoay người đi thẳng luôn.
Thật là xui xẻo mà. Mộ Dung Thiên chỉ đành phải mặc y phục vào. Hồi còn học ở đại học y khoa thì hắn chưa bao giờ phải rời giường sớm như thế, chẳng những vậy, cả hồi học tiểu học, sơ trung, cao trung thì hắn đều có thể thoát được. Ài, chỉ có khi ở trại Thần Phong đại lục này thì số mạng của hắn mới phải khổ nhọc như thế thôi. Nghĩ tới việc Tư Ân mỗi ngày khi trời chưa sáng đã phải dậy sớm để mở quán, thì Mộ Dung Thiên liền rùng mình ớn lạnh. Chẳng lẽ sau này khi mình trở thành Dược Sư rồi thì cũng phải sống khổ cực ngày qua ngày như thế hay sao? Vậy thì đời sống còn gì là lạc thú nữa chứ? Ít ra Tư Ân cũng còn hai nàng tỳ nữ xinh đẹp bầu bạn bên cạnh, thế nhưng lão cũng đã già rồi, sớm đã không còn hứng thú với mỹ sắc nữa, thậm chí, có lẽ lão cũng không còn năng lực và hứng thú đánh giá mỹ sắc nữa rồi. Mộ Dung Thiên nghĩ đến đó thì cười "hắc hắc" hai tiếng, hắn đúng là suy bụng ta ra bụng người. Tư Ân vốn là một người hiền lành như thế mà ở trong suy nghĩ của hắn thì đã trở thành một lão quỷ xấu xa. Ủa, à, thiếu chút nữa đã quên. Sau này khi ta trở thành Dược Sư rồi, ta cũng muốn có hai nữ phụ tá xinh đẹp như thế, ừm, như vậy có quá ít không nhỉ?
Mộ Dung Thiên tự suy nghĩ đề cao mình một lúc, đến khi tìm được Vân Mộ phạn điếm ở đối diện lữ quán theo lời Lăng Đế Tư. Hắn nhìn thấy ở trên tấm thủy hệ ma pháp chiêu bài của phạn điếm có một loại chất lỏng màu lam đang lưu động không ngừng, kể cũng lạ, chẳng hiểu sao hắn lại đặc biệt có hứng thú đối với loại ma pháp này, có lẽ là vì nó thuộc loại cổ điển cũng nên.
Ở trước cửa có một con dị thú toàn thân màu xanh nước biển, có sáu chân, đầu của nó hơi giống với đầu ngựa, nhưng thân hình so với loài ngựa thì cao lớn hơn rất nhiều. Trên thân gần lưng nó có một nhúm lông trắng rất mềm mại, hai mắt tựa như thủy tinh nhưng ánh mắt thì lại có chút lạnh lùng, và ở giữa mi tâm lại còn có một con mắt thứ ba khá nhỏ, màu hồng, nửa mở nửa khép. Từ xa nhìn lại, trông giống như có một ngọn lửa đang cháy phừng phừng ngay tại con mắt thứ ba đó, nó cùng với hai con mắt to và lạnh tạo nên hai thái cực hoan toàn trái ngược nhau. Trên cái đuôi của nó được bao trùm bởi một lớp vảy dầy và những mũi nhọn như hình móc câu. Tuy nó chỉ là một con ma thú nhưng tướng tá đường bệ, vênh đầu ưỡn ngực, nhìn đời bằng nửa con mắt, quả là cái tướng cực kỳ kiêu ngạo. Mộ Dung Thiên thầm thở dài, con ma thú này đúng là một vật cưỡi rất tốt, khi ngồi lên nó hẳn là rất oai phong, không biết nó thuộc về ai nhỉ?
Hắn đã từng nghe Mạc Lý An đề cập qua, ma thú được phân làm ba loại. Loại thứ nhất là bạo hình, tức bề ngoài có dáng vẻ hung dữ, loại này chiếm đại đa số. Trời sinh chúng là đại địch của nhân loại, vừa gặp mặt tất sẽ đánh nhau đến sống chết mới thôi. Loại thứ hai là trung lập hình, tức là dáng vẻ bề ngoài chỉ vừa vừa, không dữ không hiền, chỉ cần con người không đυ.ng tới chúng thì sẽ chúng không tấn công, có thể sống chung với con người bình an vô sự. Loại thứ ba là nhu thuận hình, tức là dáng vẻ bên ngoài nhỏn nhắn đáng yêu, dễ mến và cũng dễ kết bạn. Loại này thường bị con người bắt về làm sủng vật trong nhà, tỷ như con Tức Ba thú "Tiểu Á" của Tư Ân và con Linh Muội "Tư Tư" mà Mạc Lý An đã tặng cho Lệ Toa cũng đều thuộc vào nhóm ma thú thứ ba này. Còn con ma thú trước mắt đây được gọi là Tam Mục Sáp, thuộc loại thứ hai. Chủng loại của nó có vẻ khá hiếm hoi, nhưng lại thuộc vào loại có thể thu phục để làm chiến đấu sủng vật, và tất nhiên, suốt quá trình thu phục nó cũng tương đối khó khăn. Loài Tam Mục Sáp này chính là giống ma thú rất nổi danh trong nhóm Hỏa hệ ma thú, bởi vì tính tình của chúng rất cương liệt, kiêu ngạo và khó thuần, lại hung mãnh dị thường. Tuy nhiên, sau khi đã nhận chủ rồi thì sẽ tuyệt đối trung thành và không bao giờ thay đổi, nếu chủ nhân của chúng bị chết thì chúng cũng sẽ biết tự kết liễu sinh mạng của mình. Chúng chính là một trong các loại ma thú được yêu thích nhất của các Chiến Đấu chức nghiệp giả. Chẳng biết ai lại có năng lực thu phục Tam Mục Sáp để sử dụng đây.
Mộ Dung Thiên vươn tay ra định vuốt lên người nó, ai ngờ Tam Mục Sáp bỗng kêu dài một tiếng, con mắt thứ ba lập tức mở trừng, đồng thời cũng bắn ra một tia hồng quang rất đẹp mắt, còn hai chân trước thì giơ cao khiến cho Mộ Dung Thiên hoảng hồn rút tay lại.
Một luồng hương nhẹ chợt thổi vào mặt Mộ Dung Thiên, tiếp theo đó chỉ thấy Lăng Đế Tư bước ra từ phạn điếm nhanh như gió. Nàng vừa thấy Mộ Dung Thiên thì tức giận nói:
- Không được tùy tiện đυ.ng đến nó. Tính khí của Liệt Hỏa rất nóng nảy, nó chỉ nghe lời một mình ta thôi, nếu ngươi còn đến gần bừa bãi như thế thì có chuyện gì đừng trách ta!
Cũng bởi vì Liệt Hỏa là sủng vật thuộc hệ hỏa, mà trong khi đó thì các sự công kích làm đóng băng của Thủy hệ Tuyết Phách Tinh lại chính là khắc tinh của nó, hơn nữa, Tuyết Phách Tinh lại ở trên núi tuyết, hoàn toàn chiếm lợi thế, mà trong khi đó thì Liệt Hỏa lại cũng chưa hoàn toàn trưởng thành nên khó có thể giúp ích gì được cho Lăng Đế Tư trong cuộc săn hôm qua. Vì vậy mà nàng đã không mang theo nó.
A, thì ra nó là vật cưỡi của Lăng Đế Tư. Mộ Dung Thiên nhìn Liệt Hỏa đầy vẻ mỉa mai và thầm nghĩ: "Hừ, ngon lắm sao? Có ngon cách mấy cũng chỉ là một con súc sinh thôi. Muốn cắn ta hả, giỏi thì cắn đi, hừ!"
LIệt Hỏa dường như cảm giác được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Mộ Dung Thiên, nó trợn mắt nhìn theo hắn đầy vẻ hung hăng.
Đúng là chó dựa oai chủ mà! Mộ Dung Thiên vừa mắng thầm vừa đi vào phạn điếm. Lần này Lăng Đế Tư lại không có cái tác phong giống như lúc còn ở tửu quán của Tư Ân. Những món nàng gọi đều là các món thực vật đơn giản, chỉ là trà sữa cùng với những món thực phẩm có dinh dưỡng, đúng là một bữa sáng tiêu biểu tại Thần Phong đại lục. Phía đối diện bàn ăn bằng thúy ngọc còn một chỗ trống, hẳn là nàng đã chuẩn bị cho mình rồi. Mộ Dung Thiên không hề khách khí gì, liền bước đến đó ngồi xuống.
Dù cho Lăng Đế Tư vẫn dùng khăn đen che đi khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng thân hình bốc lửa của nàng vẫn hấp dẫn ánh mắt của tất cả nam nhân trong quán, giờ đây nàng ngồi chung với Mộ Dung Thiên thì lại càng gây thêm sự chú ý của mọi người. Lúc nãy, trông thấy nàng đích thân ra cửa đón khách, ai nấy những tưởng người ấy nhất định phải là một đạo tặc có cấp bậc không thấp, nhưng họ không ngờ được người vừa đến chỉ là một nam nhân hèn mọn tầm thường, không có khí độ chút nào. Hơn nữa, trông quan hệ giữa hai người họ có vẻ như khá thân mật.
Mộ Dung Thiên bị mọi người nhìn *** mói khiến cho hắn không được tự nhiên, trong bụng thầm chửi tục vài câu. Từ sau khi có quan hệ với Lăng Đế Tư, hắn chỉ cảm thấy tự thẹn với mình, bao nhiêu bản sắc của một tên sắc lang ngày xưa đã mất hết, giờ đây chỉ biết gục đầu ăn nhanh cho xong bữa sáng. Còn Lăng Đế Tư thì không có hứng ăn, nàng chỉ nếm qua loa chút đỉnh, trong chốc lát đã xong bữa ăn và thanh toán tiền nong. Thấy Lăng Đế Tư móc tiền ra trả, mọi người ai nấy lại càng kinh ngạc tột độ và nhìn Mộ Dung Thiên với ánh mắt khinh bỉ cùng cực, chỉ thiếu viết lên trán hắn mấy chữ "một đóa hoa tươi cắm lên bãi phân trâu" nữa thôi. Mộ Dung Thiên nhận ra hàm ý của những ánh mắt đó, chúng cũng giống như ánh mắt của người địa cầu khi nhìn thấy một nam nhân đẹp trai bảnh bao mà lại đi sống nhờ vào phụ nữ, vì vậy mà hắn lại càng thêm xấu hổ và tức giận muốn chết, chỉ hận không thể đào một cái lỗ ở dưới đất mà chui vào. Nhưng dù sao thì hắn cũng phải giữ thể diện cho Lăng Đế Tư nên từ đầu tới cuối vẫn không dám mở miệng nói một câu.
Nhìn Lăng Đế Tư đi thẳng về hướng Liệt Hỏa, tuy rất thắc mắc nhưng hắn vẫn không lên tiếng. Được rồi, rốt cuộc thì nàng muốn dẫn mình đi đâu nhỉ? Giờ đây Mộ Dung Thiên chẳng khác nào một con ruồi bị lạc vào một vùng sương mù dầyy đặc không còn phân biệt được phương hướng nữa.