Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 33: Quản lý hậu cần? Chỗ tập hợp lũ phế vật kia á ?

“Bọn họ chính là tân sinh viên, tôi tận mắt thấy cô gái đó kéo cậu kia vượt qua tôi, chạy nhanh như xe bay!” Một nhân chứng kể lại.

“Tôi không tin, sao có thể có người đạt được tốc độ như vậy?”

“Tin hay không thì tùy!”

Những học viên mới đến tranh luận một lúc, cho đến khi trong sân tập ngày càng đông người, bọn họ mới dần chuyển sự chú ý.

Tống Xuân Thời luôn đứng ở rìa đám đông, có thể quan sát được tất cả mọi người, cũng có thể kịp thời ứng phó với những biến cố bất ngờ, đây là thói quen từ trước đến nay của cô.

Allen vẫn đang loay hoay với quang não: “Lạ thật, sao gửi tin nhắn không được, hỏng rồi à?”

“Có lẽ tín hiệu bị chặn mất rồi.” Tống Xuân Thời đoán.

Mặc dù thông báo nói hôm nay đến báo danh, nhưng xem ra kỳ huấn luyện kéo dài nửa tháng có lẽ đã bắt đầu, trong thời gian huấn luyện, rất có thể không cho phép tân sinh viên liên lạc với bên ngoài.

Những học viên khác cũng phát hiện ra điều này, có người sắc mặt căng thẳng, có người thì vẫn bình tĩnh.

30 phút đã trôi qua từ lâu, cuối cùng mới có một huấn luyện viên lười biếng đi tới, đọc một tràng tên: “Jimmy Frost, Hồ Thanh Thanh, Ingrid Kinsey… Ra hàng!”

Những người được gọi tên do dự tiến lên, số lượng không ít, mọi người nhanh chóng phát hiện ra, họ đều là những người đến trễ hơn 30 phút.

“Do không đến đúng thời gian quy định, từ nay về sau mỗi lần huấn luyện, các cậu phải hoàn thành thêm 5% hình phạt so với những người khác, nghe rõ chưa?”

Những học viên đứng ngoài nhìn nhau, chỉ có lác đác vài giọng đáp lại.

Huấn luyện viên liếc nhìn: “Những người khác bị câm à?”

Anh ta trông không nghiêm khắc lắm, có học viên đánh bạo nói: “Huấn luyện viên, lúc đó em cách sân tập 13 km, thực sự quá xa rồi!”

“Ồ? Để tôi xem nào.” Huấn luyện viên cúi đầu xem thiết bị quang não trên tay.

Những học viên còn lại thấy vậy, lần lượt nói: “Em cách xa hơn, 13,5 km.”

“Em là 14 km!”

Nhưng huấn luyện viên lại ngẩng đầu, cười nói: “Năm nay có bốn người bạn học của các cậu phá kỷ lục, trong đó người thứ nhất và thứ hai chạy 15 km, thời gian là 23 phút 35 giây và họ chỉ là tân sinh viên của chuyên ngành Quản lý hậu cần. Cho nên cậu xem, khoảng cách xa không phải là cái cớ.”

Vừa dứt lời, sân huấn luyện vang lên tiếng bàn tán ầm ĩ.

“Quản lý hậu cần? Chỗ tập hợp của đám phế vật ấy á? Đùa nhau à!”

“Là ai thế, có ai nhìn thấy không?”

“Hình như là hai người ở rìa ngoài cùng ấy, cô gái tóc đen mắt đen, còn có thiếu niên mập mạp kia.”

Lúc này, tất cả những người có mặt đều là tân sinh viên của Học viện Quân sự Đế quốc, bao gồm các chuyên ngành hot như Cơ giáp đơn binh, Chỉ huy, Kỹ sư cơ khí,…

Có thể nói rằng bọn họ là những thiên tài xuất sắc nhất trong những người cùng trang lứa. Kết quả lại bị hai học viên Quản lý hậu cần đè đầu, đám tân sinh viên khí thế hừng hực ai cũng không phục.

Cùng với tiếng bàn tán, Tống Xuân Thời và Allen vốn đứng ở ngoài rìa không mấy nổi bật, giờ lại nhận được nhiều ánh mắt soi xét.

Tống Xuân Thời mặt không đổi sắc, Allen thì có chút hoảng hốt, mặc dù đầu óc đơn giản nhưng cậu cũng nhận thấy không ổn, lời nói của huấn luyện viên có vẻ biến họ trở thành bia ngắm của mọi người.

“Kane đang làm gì vậy?” Cách đó không xa, Carol nhíu mày.

Những huấn luyện viên khác trêu chọc hắn: “Chỉ là theo lệ thường thôi mà, hay là cậu không tin vào tiểu hắc mã này?”

“Nói đùa cái gì?” Đã so sánh thì phải có đối chiếu, trước đó Carol còn thấy Tống Xuân Thời không đủ hoạt bát, không giống trẻ con, nhưng bây giờ đối mặt với đám tân sinh viên ồn ào này, hắn lại thấy cô gái này trầm tĩnh nội liễm, hoàn toàn không giống với lũ trẻ con.

“Này, Carol, tiểu hắc mã của cậu hình như đang bắt nạt người khác kìa.”

Carol quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cô gái trầm tĩnh nội liễm trong lòng hắn một tay ném mạnh tân sinh viên xuống đất.

“Ách…”