Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 30: Đã có ai nói qua, cậu giống cô gái đó không?

Hắn thấy cô nhóc nộp đơn xin chuyên ngành, phát hiện cô chọn Quản lý hậu cần, còn muốn an ủi cô đừng nản lòng, là vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng, bây giờ lại phát hiện hoàn toàn không cần thiết, cô nhóc không cần an ủi, cô chỉ dùng thực lực để nói cho mọi người biết chân lý rõ ràng.

Cuối cùng hắn cười nói: “Ngày mai đến trường quân đội báo danh nhé, gặp gỡ các bạn học của em.”

Sáng hôm sau, Tống Xuân Thời rửa mặt xong, nhưng cô không đi xuống lầu mà ra ngoài phía ban công.

Phòng cô vừa khéo ở tầng một trăm, vào những ngày trời âm u, mây cuồn cuộn ngay ngoài cửa sổ, còn nếu trời quang đãng, nhìn từ cửa sổ xuống, người ở phía dưới trông còn nhỏ hơn cả con kiến.

Mà cô đứng ngoài ban công ở tầng một trăm, nhưng vẫn có thể dễ dàng gọi một chiếc xe bay đến, khiến người ta không khỏi cảm thán trước sự kỳ diệu của công nghệ.

Xe bay không người lái, chỉ cần thiết lập điểm đến là tự động khởi hành.

Nơi ở của Tống Xuân Thời cách Học viện quân sự Đế Quốc hơi xa, cô nhìn qua cửa sổ xe, quan sát những khu vực đi qua bên ngoài, có tòa nhà chọc trời, cũng có bãi cỏ xanh yên tĩnh, vô số xe bay, phi thuyền giao thoa trên không trung, con người thời đại tinh tế cũng bận rộn không kém.

Không lâu sau thì đến trường quân đội, xe bay dừng trước cổng trường, Tống Xuân Thời xuống xe nhìn trái nhìn phải, không thấy biển báo, cũng không có rô bốt chỉ đường, cô có chút bối rối mở quang não, may là trong thông báo báo danh do trường gửi có đường đi chi tiết.

“Tòa nhà giảng dạy Quản lý hậu cần, trước tiên đi về phía Tây Bắc lệch 30 độ khoảng hai kilomet, sau đó đi về hướng Bắc——”

“Xin hỏi…” bên cạnh có người do dự lên tiếng: “Cậu là tân sinh viên Quản lý hậu cần năm nay sao?”

Tống Xuân Thời quay đầu nhìn lại, là một thiếu niên hơi mập, vừa nãy cô đã chú ý đến thiếu niên này, những người cùng tuổi khác đều rất hăng hái, chỉ có mình cậu ta mặt mày buồn bã, giống như không phải đi học mà là đi vào đầm rồng hang hổ.

“Đúng vậy, cậu cũng vậy sao?” Cô hỏi.

Thiếu niên vui mừng nói: “Tớ cũng vậy! Tớ tên là Allen Garcia, cậu có thể gọi tớ là Allen.”

“Tống Xuân Thời.” Cô giới thiệu tóm tắt, đầu nhanh chóng ghi nhớ đường đi, thấy thiếu niên vẫn còn đứng đó, cô hơi nghiêng đầu: “Cùng vào không?”

“Được chứ!” Như thể chỉ chờ cô hỏi, Allen lập tức tiến lại gần.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, theo lời Allen, cậu nhất thời bốc đồng mà đăng ký vào trường quân đội, muốn đổi ý nhưng lại sợ bị người khác cười chê, chỉ còn cách cắn răng đến báo danh.

“Chị tớ nói, trước khi tân sinh viên nhập học sẽ có mười lăm ngày tập huấn, sau đó còn phải kiểm tra, nếu không thông qua kiểm tra sẽ bị đuổi học.”

“Kiểm tra?” Tống Xuân Thời tai thính bắt được ngay hai chữ này.

Không còn cách nào, học sinh kém cỏi luôn đặc biệt nhạy cảm với những từ như thi cử, kiểm tra.

Trên khuôn mặt tròn trịa của Allen lộ ra vài phần ưu sầu: “Đúng vậy, hy vọng sẽ không quá khó.”

Mặc dù cậu không muốn vào trường quân đội, nhưng nếu vì không đạt yêu cầu của trường mà bị đuổi học, vậy cũng quá mất mặt.

Nhưng không lâu sau, cậu lại phấn khởi nói: “Cậu đã xem kỳ thi tốt nghiệp của trường quân đội năm nay chưa? Màn trình diễn của mỗi đội đều rất đặc sắc, bất ngờ nhất là đội Hoang Tinh, vốn dĩ không ai xem trọng bọn họ, không nghĩ tới lại xuất hiện kinh hỉ!”

Tống Xuân Thời tùy tiện hỏi: “Kinh hỉ gì?”

Đội Hoang Tinh hẳn là tốp người lạ mặt cô đã gặp trong sa mạc kia đi, nhìn bọn họ cả ngày đảo quanh vòng vòng, giống như không xảy ra chuyện gì đặc biệt, chẳng lẽ sau đó đã tìm thấy mỏ năng lượng?

“Bọn họ gặp một người dân bản địa Hoang Tinh, trên Tinh Võng gọi cô ấy là cô gái người qua đường, siêu lợi hại!”

Nói rồi, Allen do dự nhìn cô: “Đã có ai từng nói qua, cậu trông hơi giống cô gái đó không?”

Tống Xuân Thời: “… Hả?”