Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 20: Carol đến đón người

Trong thời gian này hệ thống không lên tiếng làm phiền, nó vẫn luôn có một niềm tin rất kiên định vào Tống Xuân Thời, trước đây nó không chút do dự cho rằng sau này cô có thể đánh bại cơ giáp, một nửa xuất phát từ sự tự tin của chính mình, một nửa khác là vì Tống Xuân Thời.

Hệ thống trước đây không có ký chủ nào khác nên không có gì để so sánh, nhưng trong mấy năm qua, những gì nhân loại này thể hiện ra, sự kiên cường trước gian khổ, lòng dũng cảm trước nguy hiểm, sự kiên định với mục tiêu, khiến cho một vật thể phi nhân loại như nó phải ấn tượng sâu sắc.

Nó nghĩ, nếu một người như vậy mà còn không thành công được thì những người khác càng không thể rồi? Nếu không thì loại sinh vật nhân loại này quá đáng sợ rồi.

Trong hang đột nhiên phát ra tiếng động nhẹ, hệ thống vội thoát khỏi dòng suy nghĩ, chỉ thấy Tống Xuân Thời đứng bên vách đá dưới đáy hang, tóc đen dính chặt vào trán, từng giọt mồ hôi lăn xuống cằm, làm ướt đẫm l*иg ngực phập phồng kịch liệt.

Trông cô rất chật vật, nhưng đôi mắt sáng hơn cả sao trời.

[Thành công rồi sao?] Hệ thống hỏi.

Tống Xuân Thời thở dốc dữ dội, nhất thời không nói nên lời, thở thêm mấy hơi mới nói: “Không chắc lắm, tôi thử lại lần nữa.”

Cô hồi tưởng lại cảm giác vừa nãy, từ từ vận hành nội lực, đồng thời điều chỉnh tần suất thở, chân hơi động đậy——

Một bóng hình cao gầy như một làn gió nhẹ lướt qua từ trong hang đá, giây tiếp theo đã xuất hiện ở cửa hang.

Hệ thống kêu lên một tiếng, âm thanh máy máy nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường, [Chúc mừng ký chủ đã thành công thi triển “Xuân phong phất liễu”, xin hãy tiếp tục cố gắng.]

Nụ cười trên khuôn mặt Tống Xuân Thời rực rỡ như hoa mùa hè, cả người cô lập tức ngã phịch xuống đất, dựa vào cánh cửa đá, mệt mỏi xua tay: “Tôi ngủ một lát, thức dậy rồi sẽ tiếp tục…”

Lời còn chưa dứt, đầu đã gục xuống chìm vào giấc ngủ.

Những cảnh tượng như thế này đã xuất hiện nhiều lần trong mấy ngày qua, lần nào cũng luyện đến kiệt sức rồi ngã đầu xuống ngủ, chờ đến khi tỉnh dậy, cô tùy tiện ăn chút gì đó rồi lại tiếp tục luyện tập.

Trong lòng Tống Xuân Thời luôn có một cảm giác cấp bách, cô không biết mình phải mất bao lâu mới có thể về nhà.

Mặc dù hệ thống đã nói rằng có thể đưa cô trở về thời điểm xuyên không, nhưng nếu chẳng may xảy ra sai sót gì đó làm thời gian chậm hơn vài năm, ông nội đã lớn tuổi, liệu cô còn kịp gặp ông lần nữa không?

Vì vậy cô luôn cảm thấy, nếu mình có thể mạnh mẽ hơn một chút, cường đại hơn nữa, có lẽ sẽ có cách để nhanh chóng hoàn thành điều kiện của hệ thống.

Đợi đến khi Carol đến Hoang Tinh lần nữa, Tống Xuân Thời đã hoàn toàn nắm vững loại võ công khinh thân này, có thể thi triển liên tục trong chớp mắt.

Cô ở trong hang nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên đi ra xem, phát hiện một chiếc phi thuyền nhỏ hạ cánh ở rìa ốc đảo, Carol từ trên phi thuyền bước xuống vẫy tay với cô, mái tóc ngắn màu đỏ nổi bật giữa nền tuyết trắng.

Tống Xuân Thời chạy xuống dốc thấp, nhanh chóng băng qua ốc đảo phủ đầy tuyết trắng, đến trước mặt hắn.

Carol kinh ngạc nói: “Tôi nhớ tốc độ trước đây của em không nhanh như vậy.”

Nói đúng hơn là, tốc độ trước đây của cô gái đã rất nhanh, bây giờ còn nhanh hơn.

Lúc đó hắn âm thầm quan sát cô trong bóng tối, có mấy lần suýt bị cô bỏ lại, mà thân thể hắn đã được cường hóa, mạnh hơn người thường rất nhiều.

Không ngờ chỉ hơn một tháng không gặp, tốc độ của cô nhóc lại một lần nữa đột phá, lần này nếu không nhờ ngoại lực, e rằng dù hắn có dùng hết sức cũng không đuổi kịp.

Tống Xuân Thời không trả lời, tò mò nhìn chiếc phi thuyền, hỏi: “Cơ giáp của anh đâu?”

Tiếng phổ thông của cô đã chuẩn hơn trước rất nhiều, mặc dù tốc độ nói vẫn chậm nhưng ít nhất đã trôi chảy.

“Có hứng thú với cơ giáp sao?” Carol cười, để lộ hàm răng trắng: “Của tôi là cơ giáp một người, không chở thêm ai được, nếu muốn đưa em đi thì phải dùng phi thuyền.”