Mang Theo Hệ Thống Chống Đói Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân

Chương 15: Về nhà đào giếng

Editor: Linoko

Beta: B.Gzáb

Sáng sớm hôm sau, Từ Diệp mang đôi mắt có quầng thâm lớn lồm cồm bò dậy, đi ra lều trúc nhỏ nhưng không thấy bóng dáng Hắc Diệu đâu.

Đợi Từ Diệp thu dọn xong vệ sinh, làm xong bữa sáng, Hắc Diệu mới kéo một con mồi to đùng chạy về. Hắn ném con mồi xuống trước mặt Từ Diệp rồi biến thành hình người.

"Vết thương của ngươi chưa lành hẳn, sao đã chạy đi săn rồi?" Từ Diệp hỏi.

Hắc Diệu đáp: "Vết thương nhỏ này không đáng kể, đây là con mồi cho ngươi đó."

Từ Diệp cong khóe miệng, xem ra con sư tử này không thích ăn bám. "Được rồi, lại đây ăn cơm đi, sau đó thay thuốc tiếp. Ăn xong ta còn có việc phải làm." Bữa sáng đã làm xong từ lâu, tiểu bạch đói đến mức cứ đi lòng vòng, Hắc Diệu chưa tới nó đã không nhịn nổi nữa.

Bữa sáng là bánh trứng tím và thịt nướng Từ Diệp làm từ bột khoai tây tím. Ăn uống xong xuôi, Từ Diệp lại thay thuốc cho Hắc Diệu rồi chuẩn bị xuất phát đi kiểm tra bẫy rập.

"Ngươi định làm gì vậy?" Hắc Diệu thấy Từ Diệp thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra cửa thì tò mò hỏi.

Từ Diệp đáp: "Ta đi xem bẫy rập có bắt được con mồi nào không, ngươi muốn đi cùng không?"

Hắc Diệu hỏi tiếp: "Bẫy rập là cái gì?"

Từ Diệp giải thích: "Bẫy rập chính là đào một cái hố trên mặt đất, rồi phủ cỏ lên trên để trông giống mặt đất bình thường, sau đó đặt mồi nhử vào. Khi con mồi bị dụ đến gần, nó sẽ rơi xuống hố và không leo ra được. Có loại hố còn cắm thêm những cọc nhọn bên dưới, con mồi rơi xuống sẽ bị đâm chết hoặc bị thương. Nói tóm lại, bẫy rập là cách săn mồi dựa vào trí tuệ chứ không chỉ dùng vũ lực."

Nghe xong lời giải thích của Từ Diệp, Hắc Diệu cảm thấy "bẫy rập" quả thật là một thứ hay, hắn cũng muốn đi tận mắt xem thử liệu nó có bắt được con mồi nào không.

"Ta đi cùng ngươi."

"Vậy thì tốt, tranh thủ lúc trời chưa quá nóng, chúng ta xuất phát ngay bây giờ đi." Nói xong, Từ Diệp dắt tiểu bạch và Hắc Diệu rời khỏi sườn núi, đi về phía khu rừng đặt bẫy rập.

Vị trí đặt bẫy rập đều được đánh dấu trên bản đồ, họ đi đến chỗ bẫy gần nhất trước.

"Nhìn kìa! Có con mồi trong bẫy!" Từ Diệp nói với Hắc Diệu. Thấy lớp che phủ trên bẫy đã biến mất, chứng tỏ chắc chắn có sinh vật rơi xuống hố rồi.

Họ từ từ đi lại gần, phát hiện bên trong là một con thú rừng bình thường:

[Lộc rêu]

[Sống ở nơi ẩm ướt, nhút nhát, toàn thân phủ đầy rêu xanh]

[Thức ăn ưa thích: Rêu, nấm]

Dưới đáy hố không có cọc nhọn, con lộc rêu cứ cố gắng chạy ra nhưng Từ Diệp đào hố quá sâu nên nó không thể thoát ra được. Thấy có người xuất hiện ở miệng hố, lộc rêu lập tức hoảng loạn, đạp lung tung dưới đáy.

Từ Diệp dùng trường mâu gϊếŧ chết lộc rêu, sau đó thu nó vào không gian, rồi sửa sang lại bẫy rập.

"Thế nào? Bẫy rập quả nhiên bắt được con mồi phải không?" Từ Diệp nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hắc Diệu, hỏi đùa.

Hắc Diệu nghiêm túc đáp: "Cái bẫy rập này đúng là lợi hại thật, nếu có nó, các chiến binh trong bộ lạc sẽ không cần phải đi săn hàng ngày nữa, có thể nhàn nhã hơn nhiều."

Từ Diệp không ngờ Hắc Diệu lại nói vậy, xem ra hắn thật sự rất quan tâm đến bộ lạc của mình.

"Vậy khi ngươi về có thể chỉ cho mọi người trong bộ lạc cách làm bẫy rập, đặt chúng ở những nơi thú rừng hay lui tới. Nhớ đánh dấu cẩn thận, không chỉ để dễ tìm vị trí bẫy mà còn tránh thú nhân vô tình dẫm phải." Từ Diệp vừa đi phía trước vừa quay lại nói với Hắc Diệu đang theo sau.

Hắc Diệu nhìn ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu lên gương mặt trắng nõn của Từ Diệp, phủ lên người cậu một lớp ánh sáng vàng kim.

"Bẫy rập là do ngươi nghĩ ra, ngươi cứ thế nói cho ta biết? Còn bảo ta mang về bộ lạc nữa..." Hắc Diệu không nhịn được nói.

Từ Diệp khoát tay: "Không sao đâu, cái này có gì đâu, không phải ngươi nói bẫy rập có thể giúp ích cho thú nhân sao."

Hắc Diệu chợt nở nụ cười: "Ha ha! Ta biết ngay ngươi rất thích hợp làm tư tế cho bộ lạc chúng ta mà."

Vừa nghe câu này, Từ Diệp đầy đầu hắc tuyến, cái này liên quan gì đến làm tư tế chứ?

Hắc Diệu nói tiếp: "Ngươi chỉ cách làm bẫy rập cho bộ lạc, họ không có gì để đáp lễ ngươi cả. Chi bằng ngươi làm tư tế cho bộ lạc chúng ta đi, tư tế có địa vị cao quý, mỗi ngày không cần lao động cũng có đồ ăn."

Nhìn Hắc Diệu cố gắng thuyết phục mình, Từ Diệp không nhịn được thở dài: "Aiiii! Ta biết rồi, ta đã nói sẽ suy nghĩ kỹ mà, nhưng ít ra hiện tại ta chưa có ý định làm tư tế, ta sống một mình cũng tốt lắm."

Hắc Diệu nhìn chằm chằm vào Từ Diệp, đôi đồng tử xanh ngọc tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Ta sẽ thuyết phục được ngươi, ngươi nhất định sẽ trở thành tư tế của bộ lạc Đại Hống, cùng ta làm cho bộ lạc ngày càng tốt đẹp và hùng mạnh hơn."

Ôi, con sư tử đen này thật khó đối phó mà! Từ Diệp thầm nghĩ.

Rất nhanh, họ lại đi kiểm tra các bẫy rập khác. Bẫy thứ hai không có gì, bẫy thứ ba, thứ tư... Cho đến khi kiểm tra xong bẫy xa nhất, vẫn không bắt được con thú khò khè nào.

"Ôi! Sao cứ không bắt được thú khò khè nào vậy? Đây đã là cái cuối cùng rồi." Lau mồ hôi trán, Từ Diệp thất vọng thở dài.

"Sao lại muốn tìm thú khò khè?" Hắc Diệu hỏi.

"Để đào giếng... Đúng rồi!" Nhìn thấy Hắc Diệu, Từ Diệp chợt nhớ ra hôm qua phát hiện còn một cái bẫy ở gần vách núi, "Còn một cái bẫy cuối cùng, chúng ta mau đi xem! Ở ngay chỗ vách núi đó!"

Vội vã dẫn Hắc Diệu và tiểu bạch chạy đến khu vực đó, vừa đến gần Từ Diệp đã không nhịn được kêu lên: "Nhìn kìa! Tuyệt quá! Là thú khò khè!"

Hắc Diệu và tiểu bạch cũng vội chạy lại gần, chỉ thấy dưới đáy hố quả nhiên có một con thú khò khè đang cuộn tròn.

"Tuyệt quá! Tiểu bạch! Cuối cùng cũng tìm được rồi! Vậy là có ba con thú khò khè, có thể giúp chúng ta đào giếng rồi!" Từ Diệp kích động ôm lấy tiểu bạch, không kìm nén được niềm vui trong lòng.

Hắc Diệu không hiểu sao Từ Diệp lại vui mừng đến vậy: "Giếng là cái gì? Tại sao lại muốn đào giếng?"

Từ Diệp vớt con thú khò khè ra khỏi bẫy, rồi bảo tiểu bạch cõng nó, sau đó giải thích cho Hắc Diệu: "Giếng chính là một cái hố sâu như thế này, nhưng sâu hơn nhiều. Khi đào đến một độ sâu nhất định dưới lòng đất, nước sẽ trào lên."

Hắc Diệu vẫn không hiểu: "Sao dưới lòng đất lại có nước trào lên? Dưới đất chẳng phải toàn là bùn sao?"

Từ Diệp nói tiếp: "Ngươi xem thời tiết nóng thế này, lại không có mưa, những cây cối này sống sót bằng cách nào? Rễ của chúng cắm sâu vào đất, có thể hút nước từ trong đất. Dưới lòng đất có nước, chỉ là chôn sâu lắm. Nhưng có những nơi nước ngầm nông hơn, ví dụ như chỗ ẩm ướt, nơi cây cối mọc tốt tươi, đều có khả năng tìm được nước ngầm."

Hắc Diệu cảm thấy lời Từ Diệp nói rất có lý, có lẽ dưới lòng đất thật sự có thể đào ra nước, vậy thì bộ lạc sẽ không cần mạo hiểm đi lấy nước ở sông nữa.

Trở lại lều trúc nhỏ dưới chân núi, mang theo hai con thú khò khè nữa, Từ Diệp nóng lòng muốn về thung lũng đào giếng.

"Ta phải về nhà, ngươi đi cùng không?" Từ Diệp hỏi Hắc Diệu.

Hắc Diệu gật đầu.

"Nơi ta ở trong một thung lũng, cách đây còn phải đi hai ngày đường nữa, chúng ta xuất phát ngay bây giờ nhé."

"Khoan đã." Hắc Diệu đột nhiên gọi Từ Diệp lại, "Ngồi lên người ta đi, ta chạy nhanh hơn."

Hắc Diệu đột nhiên biến thành hình thú, đi đến trước mặt Từ Diệp nằm xuống.

"Này... Vết thương của ngươi vẫn chưa lành hẳn mà." Từ Diệp hơi do dự.

"Đừng lo, vết thương của ta sắp lành rồi, cứ lên đi." Hắc Diệu kiên quyết nói.

"Vậy thì được." Từ Diệp không còn do dự nữa, giao hết thú khò khè cho tiểu bạch rồi leo lên lưng Hắc Diệu.

"Tiểu bạch, đi theo sau chúng ta nhé, đừng chạy lung tung đấy." Từ Diệp quay lại dặn dò tiểu bạch.

Tiểu bạch cõng thú khò khè, ngoan ngoãn gật đầu. "Ẳng ẳng ẳng —"

"Đi thôi, hướng này." Từ Diệp chỉ đường cho Hắc Diệu.

Hắc Diệu gật đầu, rồi bắt đầu phi nước đại.

Ngồi trên lưng Hắc Diệu, nắm chặt bờm dài, cảm nhận mãnh thú phía dưới phi nhanh, gió cuồng phong thổi vào mặt, thật là cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột cùng!

Vuốt ve bộ lông phía dưới, Từ Diệp cảm thấy xúc cảm mịn màng như gấm tốt nhất, bóng mượt êm ái, khiến người ta không muốn buông tay.

Không ngờ mình lại có cơ hội được cưỡi trên lưng sư tử! Từ Diệp không khỏi cảm thán, trước đây nghĩ sau này có thể cưỡi tiểu bạch đã thấy rất thỏa mãn rồi, giờ ước mơ không chỉ thực hiện mà còn vượt xa hơn thế, lại được cưỡi trên lưng sư tử!

Tốc độ của Hắc Diệu rất nhanh, linh hoạt xuyên qua rừng cây, nhưng tốc độ của tiểu bạch dường như cũng không kém, vẫn bám sát phía sau.

"Dừng lại nghỉ một chút đi, chạy cả ngày rồi." Từ Diệp nằm trên lưng Hắc Diệu, đề nghị.

Hắc Diệu gầm lên một tiếng, dần dần dừng bước, đi đến dưới một cây đại thụ, thả Từ Diệp xuống.

Tiểu bạch cũng đuổi kịp, ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển từng hồi, trông có vẻ mệt lắm.

Từ Diệp lấy nước ra, xót xa an ủi nó: "Tiểu bạch vất vả rồi, uống chút nước đi, tối nay ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi."

Tiểu bạch ư ử kêu mấy tiếng làm nũng, rồi cúi đầu uống ừng ực từ cái bát.

Cũng đổ một bát nước cho Hắc Diệu, Từ Diệp lấy lều bạt từ ba lô ra, dựng lên trên mặt đất, sau đó bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Không đợi Hắc Diệu hỏi, Từ Diệp đã giải thích: "Đây là lều bạt, làm từ da thú khâu lại, dựng lên là có chỗ ở cho người, mang theo cũng rất tiện."

Vừa thấy Từ Diệp nhanh chóng dựng xong cái lều bạt, Hắc Diệu cũng cảm thấy thứ này quả thật rất tiện lợi.

Buổi tối để thưởng công cho Hắc Diệu và tiểu bạch, Từ Diệp làm sườn chua ngọt và thịt xào mỡ hành. Thịt dùng là từ con mồi Hắc Diệu săn được sáng nay, chất lượng rất ngon, thịt mềm mại, hảo hạng.

Đêm xuống, trăng xanh treo cao, tiếng côn trùng kêu vang từng hồi trong rừng yên tĩnh, Từ Diệp nằm trong lều, nghe tiếng thở đều đặn bên ngoài, cảm thấy vô cùng an tâm.

Sáng sớm hôm sau, cả bọn lại lên đường, cuối cùng vào buổi chiều đã đến thung lũng quen thuộc.

"Tuyệt quá! Cuối cùng cũng về đến nơi!" Từ Diệp nhảy xuống khỏi lưng Hắc Diệu, hớn hở chạy về phía mảnh vườn rau yêu quý của mình.

Mấy ngày không tưới nước, rau cỏ và thảo dược trong vườn đã héo úa không ít, Từ Diệp đau lòng vô cùng.

Mở cửa gỗ đưa những con thú khò khè vào ổ, rồi cho dê và gà thêm thức ăn và nước, Từ Diệp vội vàng lấy bình tưới ra bắt đầu tưới nước cho vườn rau.

Hắc Diệu đi theo sau Từ Diệp, nhìn thấy khu vườn nhỏ xinh xắn ngăn nắp, hàng rào gỗ vững chãi cao lớn, còn có cái hang động tràn đầy hơi thở cuộc sống, cảm thấy vô cùng thú vị và ngạc nhiên.

"Sao lại phải trồng những cây cỏ này?" Hắc Diệu nhìn Từ Diệp bận rộn tưới nước cho đám cỏ, không nhịn được hỏi.

"Những cái này không phải cỏ thường đâu, có loại dùng để ăn, còn lại là thảo dược, có thể chữa bệnh chữa thương. Đây đều là ta tìm được ở nơi khác, đem về trồng thì sẽ liên tục mọc ra cây mới, như vậy không cần phải ra ngoài thu thập nữa." Từ Diệp vừa tưới nước vừa giải thích.

"Vậy để ta giúp ngươi." Hắc Diệu tiến lại gần Từ Diệp, muốn góp sức.

"Được thôi, ngươi cầm cái này, ta đi vào hang lấy thêm một bình nước nữa." Từ Diệp đứng thẳng lưng, cong khóe miệng cười, đưa bình tưới trong tay cho Hắc Diệu.

Hắc Diệu bắt chước động tác của Từ Diệp tưới nước cho cây, vừa tưới vừa hỏi: "Ngươi dựng cái gì xung quanh hang động vậy? Những cái đó chắc là để phòng thủ."

Từ Diệp giải thích: "Đó là hàng rào gỗ làm bằng thân cây, ở giữa là cổng gỗ. Dùng hàng rào gỗ bao quanh hang động có thể ngăn cản thú dữ tấn công, cổng gỗ có thể mở ra khi ra vào, bình thường thì đóng lại."

Hắc Diệu suy nghĩ rồi nói: "Trong bộ lạc cũng có thể làm mấy cái hàng rào gỗ, như vậy các thú nhân canh gác có thể bớt vất vả hơn."

Từ Diệp lắc đầu: "Khu vực sinh hoạt của bộ lạc các ngươi chắc rất rộng, làm hàng rào gỗ tốn thời gian lắm, hơn nữa cũng không chắc chắn lắm. Bộ lạc có thể thử làm tường đá, xếp đá lên nhau, dùng đất hoặc chất kết dính cố định lại, như vậy sẽ kiên cố hơn nhiều."

Mắt Hắc Diệu sáng lên: "Ở vùng thảo nguyên bên kia có một loại cây, nhựa chảy ra rất dính, khô nhanh và cứng lại, đúng như ngươi nói."

Từ Diệp cũng ngạc nhiên: "Vậy thì có thể làm tường đá được rồi, nếu được còn có thể xây nhà nữa."

"Nhà là cái gì?" Hắc Diệu lại học được từ mới từ Từ Diệp.

Nghĩ đến nhà cửa, Từ Diệp cũng hào hứng: "Nhà giống như lều bạt, nhưng làm bằng đất và đá, to như hang động vậy, người có thể ở bên trong, có nhà thì không cần ở hang động nữa."

Hắc Diệu không hiểu: "Hang động cũng ở được, sao còn phải làm cái nhà giống hang động làm gì?"

Từ Diệp suy nghĩ kỹ rồi trả lời: "Hang động và nhà đều để ở, nhưng một số hang động ở lâu không tốt cho sức khỏe. Ví dụ, có hang động rất ẩm ướt, ở lâu sẽ sinh bệnh. Hơn nữa, trong hang động, nếu mưa to hoặc động đất, tức là đất đai rung chuyển, hang có thể sập xuống, rất nguy hiểm."

Nghe Từ Diệp nói, Hắc Diệu cũng không khỏi trầm ngâm: "Hang động đúng là có thể sập thật. Lúc ta còn nhỏ, mùa mưa, có lần mưa kéo dài rất lâu, nhiều hang động bị sập, đè chết rất nhiều thú nhân. Còn nữa, khi có thiên phạt, đất đai cũng rung chuyển, phá hủy không ít hang động."

"Thiên phạt?" Nghe thấy từ này, Từ Diệp hơi ngạc nhiên, không ngờ thú nhân lại có tín ngưỡng về thần. "Thiên phạt là gì vậy?"

Hắc Diệu giải thích: "Trước đây, bộ lạc Đại Hống sống ở một nơi rất xa xôi. Một ngày nọ, từ trên trời rơi xuống rất nhiều tảng đá lớn đang cháy, rơi xuống đất bốc cháy thành lửa lớn, phá hủy thảo nguyên và rừng cây nơi chúng ta sinh sống, rất nhiều thú nhân chết trong tai họa đó, cả tư tế của bộ lạc Đại Hống cũng qua đời. Các thú nhân trong bộ lạc đều cho rằng đây là sự trừng phạt của Thần Thú. Sau đó, bộ lạc Đại Hống phải đi rất lâu, mới đến được nơi này, lập nên tổ ấm mới."

Nghe Hắc Diệu miêu tả, Từ Diệp lập tức nhận ra, hóa ra cái gọi là "thiên phạt" chính là thiên thạch, và các thú nhân tín ngưỡng Thần Thú nên coi đó là sự trừng phạt của Thần Thú.

Từ Diệp nói với Hắc Diệu: "Ta thấy đây không phải thiên phạt đâu, các ngươi đâu có làm gì sai, Thần Thú sao lại trừng phạt các ngươi chứ. Những tảng đá lửa kia thực ra là những ngôi sao trên trời, khi ngôi sao chết đi sẽ rơi xuống từ bầu trời, trong quá trình đó sẽ tạo ra lửa."

Hắc Diệu nghe xong lời giải thích của Từ Diệp, cảm thấy rất mới lạ: "Ngôi sao cũng chết sao? Thực ra ta cũng không tin đây là thiên phạt, Thần Thú sẽ không đối xử với thú nhân như vậy. Nếu Thần Thú chỉ biết tàn sát sinh mạng thú nhân, thì vị thần đó cũng không đáng để chúng ta thú nhân tôn sùng và kính ngưỡng."

Từ Diệp kinh ngạc trước ý tưởng táo bạo và lý trí của Hắc Diệu, không ngờ con sư tử đen này lại thông minh và lý tính đến vậy.

"Tất nhiên ngôi sao rồi cũng sẽ chết. Trên đời này chẳng có gì không thay đổi, cũng chẳng có gì tồn tại mãi mãi. Tương tự, mỗi ngày đều có sinh mệnh mới ra đời, cũng có chuyện mới xảy ra. Dù bộ lạc mất đi nhiều thú nhân, nhưng tương lai sẽ có nhiều thú nhân con chào đời, tiếp nối cho Đại Hống bộ lạc."

Hắc Diệu lặng lẽ nghe Từ Diệp trả lời, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cậu:: "Ngươi nói đúng lắm, tương lai sẽ có nhiều thú nhân hơn, Đại Hống bộ lạc cũng sẽ ngày càng phát triển."

"Đúng vậy, chỉ cần không bỏ cuộc, tương lai sẽ tốt đẹp hơn." Từ Diệp mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh niềm tin lạc quan mạnh mẽ.

Hắc Diệu nhìn người trước mặt, cảm thấy thà tin tưởng Từ Diệp còn hơn là Thần Thú chưa từng gặp. Từ Diệp rất thông minh, rất đặc biệt, không hòa hợp với thế giới này. Từ Diệp luôn đứng đó, nhưng như thể sắp bay đi theo gió. Hắc Diệu không thể rời mắt, vì sợ rằng chỉ cần nhìn đi chỗ khác, Từ Diệp sẽ biến mất, trở về nơi cậu thuộc về.

"Ngươi rất thông minh." Hắc Diệu lên tiếng.

Từ Diệp ngượng ngùng đáp: "Không đâu, ta cũng không thông minh lắm, ta chỉ biết nhiều thôi, nhưng toàn là những điều ta không tự nghĩ ra được."

Hắc Diệu nhìn cậu: "Không, ngươi rất thông minh, cũng rất mạnh mẽ. Ngươi có thể làm được nhiều việc, ngươi cũng có thể thay đổi nhiều thứ. Ngươi nói tương lai sẽ có nhiều chuyện mới xảy ra, nhưng hiện tại ngươi đã tạo ra nhiều thứ mới mẻ, những thứ mà bộ lạc chưa từng nghĩ tới."

Từ Diệp không hiểu sao Hắc Diệu lại đột nhiên khen mình, khen đến nỗi cậu cảm thấy ngượng ngùng.

Hắc Diệu tiếp tục: "Ta rất mạnh mẽ, nên ta dẫn dắt Đại Hống bộ lạc đến đây. Cha mẹ ta đều chết vì tai nạn, ta mong muốn các thú nhân đều có thể sống tốt. Thế giới này rất nguy hiểm, chúng ta luôn phải vật lộn để tồn tại. Dù bị thương hay chết, chúng ta cũng không bỏ rơi bộ lạc."

Từ Diệp trầm lặng, cậu hiểu Hắc Diệu muốn nói gì, lặng lẽ dùng tay phẩy đi những giọt sương trên lá cỏ, chậm rãi nói: "Ta rất hoang mang, thật sự không biết mình nên làm gì. Ta cũng chỉ muốn sống tiếp, nhưng không biết mình có thể làm được gì."

Hắc Diệu nhìn người đó đứng cô đơn, như thể sắp biến mất. Hắn tiến lại gần, đặt tay lên đầu Từ Diệp, giống như cha hắn từng làm vậy, vỗ nhẹ.

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay trên đỉnh đầu, Từ Diệp hơi ngạc nhiên.

"Ngươi không cần biết mình có thể làm gì. Nếu thích trồng cỏ, cứ trồng cỏ; nếu thích xây nhà, cứ xây nhà. Vì vậy ta muốn ngươi làm Tư tế trong bộ lạc, ta nhất định sẽ khiến ngươi trở thành Tư tế của chúng ta." Hắc Diệu vụng về an ủi Từ Diệp.

Từ Diệp cảm thấy lời an ủi của Hắc Diệu không đủ tư cách, nhưng cậu vẫn chấp nhận, "Ngươi rất tốt với bộ lạc, ngươi muốn ta trở thành Tư tế nên luôn cố thuyết phục ta. Giờ có lẽ ta hơi động lòng rồi."

Hắc Diệu cười: "Vậy ngươi mau đồng ý đi, ta sẽ đưa ngươi về bộ lạc. Nếu ngươi chịu làm Tư tế, ta có thể làm chiến binh bảo vệ ngươi."

Từ Diệp hỏi: "Chiến binh bảo vệ là gì?"

Hắc Diệu giải thích: "Chiến binh bảo vệ là thú nhân bảo vệ Tư tế, sẽ luôn đi theo bên cạnh Tư tế cho đến khi chết."

Từ Diệp không nhịn được cười: "Vậy ta phải suy nghĩ kỹ đã, dù sao ngươi là con sư tử đen lợi hại, cưỡi lên cũng rất thoải mái."

Nghe Từ Diệp nói vậy, Hắc Diệu có vẻ mặt hơi kỳ lạ. Từ Diệp cũng cảm thấy lời mình có chút xúc phạm, đang định giải thích thì Hắc Diệu đột nhiên tiến sát lại gần, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu: "Vậy ngươi phải nhớ kỹ lời mình nói đấy. Nếu ngươi chịu làm Tư tế, ta sẽ làm chiến binh bảo vệ ngươi, để ngươi cưỡi mỗi ngày."

Nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng phóng to trước mắt, Từ Diệp lập tức thấy khó thở, tim đập nhanh hơn, cảm thấy lời mình nói và câu trả lời của Hắc Diệu đều rất đáng xấu hổ.

Cậu vội vàng đẩy Hắc Diệu ra, cầm bình nước tiếp tục tưới, "Biết rồi, biết rồi, bình hết nước rồi, ta đi vào hang lấy thêm." Nói xong, cậu chạy vụt đi như một con thỏ.

Hắc Diệu đứng đó, nhìn động tác luống cuống của Từ Diệp, không nhịn được mỉm cười.