Mang Theo Hệ Thống Chống Đói Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân

Chương 13: Trận chiến khốc liệt tại hẻm núi Ngân Lang

Editor: Linoko

Beta: B.Gzáb

Trên bình nguyên, một hẻm núi khổng lồ uốn lượn quanh co, như thể được thần lực tạo thành, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ giữa vùng đất bằng phẳng.

"Đó chính là sào huyệt của bọn Ngân Lang sao?" Một chiến binh trong đội săn thú đang ẩn nấp gần hẻm núi không nhịn được hỏi.

"Đúng vậy! Vua Ngân Lang và bầy sói đang ở bên trong, đó chính là hẻm núi Ngân Lang!" Cổ Ba nghiêm túc gật đầu.

"Trông to quá! Từ bên ngoài không thấy được lấy một sợi lông sói, không biết bên trong có bao nhiêu con?" Các chiến binh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào hẻm núi, nhưng chẳng thấy bóng dáng bầy sói đâu cả.

"Yên tâm, bầy sói chắc chắn ở bên trong. Ba Ba đã theo dõi chúng mấy ngày rồi. Chờ thêm chút nữa, sẽ có bầy sói ra khỏi hang để uống nước. Chúng ta sẽ xông vào sau khi bọn chúng đi uống nước!" Cổ Ba trầm mặt, nhíu chặt mày, nghiêm túc nhìn vào lối vào hẻm núi. Ba Ba là một thú nhân nhỏ bé, sau khi biến hình chỉ bằng 1/10 kích thước thú nhân khác, rất thích hợp cho nhiệm vụ quan sát này.

Mặt trời dần lên cao, ánh nắng ngày càng gay gắt, như muốn thiêu đốt làn da.

Các chiến binh thú nhân của bộ lạc Đại Hống ẩn nấp trong bụi cỏ, vừa nóng vừa khát, nhưng những thợ săn giỏi không thiếu kiên nhẫn. Dù nóng đến khó chịu, họ vẫn không phát ra tiếng động nào.

Cuối cùng, vài bóng dáng Ngân Lang xuất hiện ở lối vào hẻm núi.

"Xem kìa! Xem kìa! Chúng ra rồi!" Một chiến binh phát hiện đầu tiên, hào hứng thì thầm.

"Suỵt! Nhìn kỹ đi!" Cổ Ba ra hiệu mọi người im lặng, tiếp tục quan sát bầy sói.

Một lúc sau, mấy con Ngân Lang đang đi lại ở lối vào hẻm núi quay trở lại trong hang. Ngay sau đó, rất nhiều sói ùa ra, không chỉ có sói trưởng thành mà còn có sói mẹ và sói con.

"Tốt! Bầy sói sắp ra uống nước! Chúng không thể trữ nước như chúng ta, nên cả sói mẹ và sói con đều phải ra bờ sông uống nước." Cổ Ba ra hiệu các chiến binh chuẩn bị sẵn sàng. "Đợi khi bọn chúng đi hết ra bờ sông, chúng ta sẽ xông vào từ lối vào hẻm núi. Mọi người chuẩn bị, cố gắng thu hút sự chú ý của bầy sói, hiểu chưa?"

"Rõ!" Các chiến binh khác đồng thanh đáp lại. Họ đã luyện tập rất lâu cho giây phút này. Chỉ có đuổi được bầy Ngân Lang ra khỏi thảo nguyên, bộ lạc mới có không gian sinh tồn.

Hắc Diệu và Đại Kim dẫn theo một đội săn thú khác, nấp trên vách hẻm núi, lặng lẽ quan sát tình hình bên trong, tìm kiếm dấu vết của Vua Ngân Lang.

"Vua Ngân Lang rốt cuộc ẩn náu ở đâu?" Nhìn kỹ một vòng, Đại Kim vẫn không phát hiện bóng dáng Vua Ngân Lang đâu, nhưng là thú nhân, hắn chắc chắn cảm nhận được mùi của Sói Chúa trong hẻm núi.

Hắc Diệu bình tĩnh nói: "Đừng lo, chút nữa Cổ Ba và đồng đội sẽ xông vào từ lối vào hẻm núi, lúc đó Vua Ngân Lang chắc chắn sẽ xuất hiện. Xem kìa, Cổ Ba họ đã hành động!"

Chỉ thấy nơi lối vào hẻm núi xôn xao, rất nhiều sói bắt đầu tụ tập về phía cửa hang.

"Ngao ô ——" Từng tiếng tru sói vang vọng trong hẻm núi, vô số Ngân Lang ùa ra.

"Thủ lĩnh!" Vừa thấy tình hình này, Đại Kim lập tức nóng nảy.

"Đi thôi! Đừng để lũ sói tràn ra cửa hang!"

"Được! Gào ——" Đại Kim vội vã đáp lời, nhanh chóng biến thành một con sư tử lớn oai phong, gầm lên lao xuống hẻm núi.

Những thú nhân khác theo sát phía sau, cũng lần lượt biến hình, lập tức nhập cuộc chiến.

"Ngao ô —— ngao ô ——" Đột nhiên, từ lối vào hẻm núi vang lên những tiếng tru sói khác lạ.

Là Vua Ngân Lang! Không ngờ nó lại ẩn nấp ở đó!

Ánh mắt Hắc Diệu tối sầm lại, lập tức biến thành một con sư tử đen to lớn óng ánh như hắc diệu thạch, nhanh nhẹn chạy về phía lối vào hẻm núi.

Bên phía Cổ Ba, Ngân Lang vừa nghe tiếng gọi của Sói Chúa liền trở nên hung tợn khát máu hơn, càng khó đối phó.

Không xong! Là Sói Chúa! Nó không ẩn trong hẻm núi mà lại xuất hiện ở cửa hang! Cổ Ba chấn động trong lòng.

Trong bầy sói, một con Ngân Lang toàn thân màu bạc to lớn bước ra, nó lớn hơn những con Ngân Lang bình thường một vòng, vẻ ngoài hung hãn mạnh mẽ. Những con sói khác nhìn thấy nó đều lùi lại nhường đường, cúi đầu tỏ vẻ khuất phục.

"Gào ——" Đột nhiên, một tiếng gầm sư tử vang lên, một con sư tử đen từ vách đá hẻm núi phóng xuống, lập tức vồ ngã Sói Chúa trong bầy.

Là thủ lĩnh! Vừa thấy con sư tử đen này, các thú nhân khác lập tức tăng vọt ý chí chiến đấu, rít lên gào thét. Cổ Ba vừa thấy Hắc Diệu đến, trong lòng cũng hơi yên tâm.

"Ngao ô ——" Vua Ngân Lang bị vồ ngã giận dữ không thể kìm nén, bò dậy khỏi mặt đất, trong mắt lộ ra sát ý lạnh lẽo cùng hận thù sâu sắc.

Sói Chúa há miệng, lại phát ra từng tràng tiếng tru: "Ngao ô —— ngao ô ——"

Bầy Ngân Lang lập tức hưởng ứng, cũng bắt đầu gào rú, rồi đồng loạt xông về phía Hắc Diệu.

"Gào ——" (Không xong! Mau bảo vệ thủ lĩnh!) Cổ Ba vừa thấy vậy lập tức triệu tập các chiến binh đến yểm trợ.

Một tiếng gầm sư tử, Hắc Diệu lập tức xoay mình, nhảy lên người một con Ngân Lang, rồi dùng đuôi như roi quất vào hai con sói đang lao tới, bang bang hai cái, lập tức quét ngã chúng xuống đất, không thể cử động.

Tiếp theo, các chiến binh thú nhân cũng từ chiến trường bên kia đuổi tới. Hắc Diệu không tiếp tục quần nhau với bầy sói nữa mà lao thẳng về phía Vua Ngân Lang.

"Ngao ô ——" Vua Ngân Lang gầm lên một tiếng, há rộng cái miệng đẫm máu, lao tới cắn xé Hắc Diệu.

Hắc Diệu nhanh nhẹn nhảy lên, tránh được đòn tấn công của Vua Ngân Lang, rồi lao tới cắn vào hông nó.

"Ngao ô ——" Bị cắn vào hông, Vua Ngân Lang gầm lên một tiếng, bất chấp đau đớn, lập tức quay lại cắn vào một chân trước của Hắc Diệu.

Hắc Diệu lập tức ném văng Vua Ngân Lang ra xa, miệng vẫn ngậm một miếng thịt sói lớn.

Đá vụn bắn tung tóe, bụi mù tứ tán, Vua Ngân Lang bò dậy khỏi mặt đất, trên hông một vết thương lớn không ngừng chảy máu, trong miệng cũng đẫm máu tươi. Nó nhai nuốt miếng thịt nhỏ trong miệng, trong mắt lóe lên sát ý mãnh liệt.

Hắc Diệu chẳng màng vết thương trên đùi, đôi mắt xanh ngọc gắt gao nhìn chằm chằm Vua Ngân Lang, không đợi nó hoàn toàn đứng dậy, lại lao tới.

Cuộc chiến thảm khốc, thịt vụn bay tứ tung, máu tươi văng khắp nơi. Sau vài hiệp chém gϊếŧ, cả hai dã thú đều toàn thân đẫm máu, trông vô cùng khủng khϊếp hung tợn.

Bộ lông bạc của Vua Ngân Lang sớm bị nhuộm thành màu đỏ tươi, trông vô cùng kinh hoàng. Còn bộ lông đen của Hắc Diệu chỉ trông càng thêm đen thẫm, nhưng dưới chân vẫn chảy từng giọt máu tươi, uốn lượn thành dòng suối đỏ.

Hắc Diệu cảm thấy Vua Ngân Lang đã kiệt sức, quyết định một lần nữa dốc hết sức lực để cắn chết nó.

Lúc này, Vua Ngân Lang ngẩng cao đầu sói đẫm máu, ác độc liếc nhìn Hắc Diệu, rồi phát ra một tiếng tru sói: "Ngao ô ——"

Bầy sói đang chém gϊếŧ với các chiến binh thú nhân nghe thấy tiếng tru liền lập tức rút lui, muốn quay về bên cạnh Sói Chúa.

Nó muốn chạy trốn, không thể cho nó cơ hội! Hắc Diệu vẻ mặt nghiêm lại, lập tức lao đi.

Vua Ngân Lang cũng chẳng màng bầy sói có theo kịp hay không, kéo lê thân thể đẫm máu liều mạng chạy ra khỏi hẻm núi. Hắc Diệu bám sát phía sau, cũng đuổi theo ra khỏi thung lũng.

Trong hẻm núi, Cổ Ba phát hiện Vua Ngân Lang và Hắc Diệu đều rời khỏi hẻm núi, liền không ham chiến nữa, hét lớn một tiếng, kêu gọi các chiến binh thú nhân nhanh chóng rút lui. Còn chính hắn cũng leo lên vách núi, thông báo cho Đại Kim và đồng đội vẫn còn ở sâu trong hẻm núi.

Rời khỏi hẻm núi, không biết chạy bao lâu, Vua Ngân Lang cuối cùng cũng dừng lại. Phía trước là một vực sâu, không còn đường để trốn.

Hắc Diệu đột ngột lao vào Vua Ngân Lang, cắn chặt vào cổ họng nó. Chỉ thấy Vua Ngân Lang giãy giụa hấp hối, toàn thân tỏa ra một hơi thở tàn bạo quyết liệt, kéo Hắc Diệu lăn xuống vực sâu.

Có vẻ như nó đã cận kề cái chết nhưng vẫn không buông tha, muốn cùng Hắc Diệu đồng quy vu tận!

Hắc Diệu hung hăng cắn cổ họng Vua Ngân Lang, cùng lăn xuống vực sâu với nó.

Không biết qua bao lâu, dưới vực sâu, Hắc Diệu giãy giụa bò dậy từ đống đá vụn, phát hiện bên cạnh Vua Ngân Lang đã tắt thở từ lâu.

Kéo lê thân thể đầy thương tích, Hắc Diệu áp sát vào cổ họng Vua Ngân Lang, từng ngụm từng ngụm uống máu sói, dần dần hồi phục thể lực.

Cách vực sâu không xa, trong một túp lều tre nhỏ, Từ Diệp giật mình vì tiếng động từ khu rừng.

Họ đã ra ngoài vài ngày, trong khu rừng này có rất nhiều dấu chân thú dữ, nên Từ Diệp đã đặt nhiều bẫy xung quanh, chờ đợi thú dữ sa lưới.

Mấy ngày qua chỉ bắt được hai con thú dữ, đều bị Từ Diệp nhốt trong l*иg sắt. Cậu ta dự định bắt thêm một con nữa rồi mang về sơn cốc để tiếp tục đào giếng.

Bước ra khỏi lều tre, nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy nơi đó từng đàn chim bị hoảng sợ vỗ cánh bay lên, tạo thành một mảnh âm thanh xôn xao.

"Bên đó có chuyện gì vậy? Không phải lại là thú dữ đánh nhau chứ!" Từ Diệp lẩm bẩm.

"Anh anh anh ——" Tiểu Bạch cũng chạy ra, cùng Từ Diệp quan sát khu rừng đó.

"Chúng ta có đặt bẫy ở đó không nhỉ? Tiểu Bạch, chúng ta có thể đến đó xem không?" Từ Diệp cúi đầu, hỏi ý Tiểu Bạch. Cậu biết Tiểu Bạch rất nhạy cảm với nguy hiểm, mỗi lần họ ra ngoài, đều nhờ Tiểu Bạch cảnh báo về dấu vết thú dữ, nên Từ Diệp thường hỏi ý kiến Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch hiếm khi im lặng một lúc, rồi gật đầu: "Anh anh ——"

"Vậy chúng ta đi xem nhé, chắc không có nguy hiểm lớn đâu!" Từ Diệp dẫn Tiểu Bạch, bắt đầu chạy về phía vực sâu. Ở trong căn cứ, Từ Diệp đã dùng thảo dược chế tạo một số loại độc dược, bôi lên đầu mũi tên, cũng giúp cậu thêm tự tin khi thám hiểm ngoài hoang dã.

Đẩy đám lá cây rậm rạp che tầm nhìn ra, Từ Diệp hoảng hốt trước cảnh tượng trước mắt. Cậu chưa từng thấy thú dữ to lớn như vậy: Một con sói to như con bò, toàn thân đẫm máu nằm đó. Bên cạnh nó, một con thú đen khổng lồ đang cắn xé thịt máu của nó. Nơi hai con thú nằm đã biến thành vũng máu, trông kinh khủng và rùng rợn.

Đột nhiên, con thú đang ăn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Từ Diệp đang ẩn trong đám cành lá.

Không xong! Bị phát hiện rồi! Từ Diệp ngơ ngác nhìn đôi mắt xanh như ngọc của con thú, căng thẳng đến nỗi ngừng thở.

"Anh anh anh ——" Bên cạnh, Tiểu Bạch đột nhiên phát ra tiếng kêu, thu hút sự chú ý của con thú dữ.

Đây là sinh vật gì vậy? Nhìn thấy Tiểu Bạch bên cạnh Từ Diệp, Hắc Diệu quả thực khó tin. Sinh vật đó chỉ có lông trên đầu, thân hình trụi lủi, trông xấu xí và quái dị.

Từ Diệp lập tức đè Tiểu Bạch xuống, cẩn thận lùi lại vài bước.

Hắc Diệu lại nhìn chăm chú vào Từ Diệp. Người trước mắt rất trắng, tóc cùng màu với hắn, trông nhỏ nhắn hơn cả nữ giới, mặc một bộ quần áo màu xanh kỳ lạ, không giống da thú, trong tay còn cầm một vật lạ.

Có phải chính là vị Tư tế mà Kim Trạch đã nhắc đến không? Hắc Diệu suy đoán.

Trong khi Hắc Diệu quan sát Từ Diệp, Từ Diệp cũng đang quan sát Hắc Diệu.

Thực ra, ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Hắc Diệu, Từ Diệp đã đoán nó có thể cùng loài với con sư tử vàng trước đây, bởi vì chúng đều không có biểu hiện hung dữ. Hơn nữa, đôi mắt của con thú này quá mang tính người, toát ra vẻ tò mò, nghi hoặc, nhưng không có ác ý.

Quan sát kỹ Hắc Diệu, Từ Diệp mới phát hiện con thú đen khổng lồ trước mắt là một con sư tử đen. Cậu không khỏi tặc lưỡi, chưa từng thấy sư tử đen to lớn như vậy.

Con sư tử đen trước mắt chậm rãi đứng lên, bộ lông đen bóng đang chảy máu tươi. Nó bị thương khi đánh nhau với con sói kia sao? Từ Diệp thầm nghĩ.

"Xin chào! Tôi tên là Từ Diệp. Xin hỏi anh có quen một con sư tử màu vàng không? Nhỏ hơn anh nhiều, chúng tôi đã cứu nó ở đầm lầy trước đây." Từ Diệp nắm chặt trường mâu, thử hỏi.

Hắc Diệu lại tiến thêm vài bước, đến trước mặt Từ Diệp.

Gần quá! Từ Diệp bị mùi máu tươi trên người Hắc Diệu xộc vào mũi, lùi lại nửa bước.

Chỉ thấy con sư tử đen áp sát mặt Từ Diệp, ngửi vài cái, rồi lùi đầu lại. Từ Diệp cố nén không bỏ chạy.

Mùi giống hệt, Hắc Diệu ngửi ra mùi trên người Từ Diệp, giống hệt mùi trên gói thuốc mà Kim Trạch mang về trước đây. Cậu ta đúng là Từ Diệp mà Kim Trạch đã nói, vị Tư tế bí ẩn đó.

Từ Diệp thấy con sư tử đen trước mặt không còn động tĩnh gì, cũng không biết nên làm gì, hai bên cứ giằng co như vậy.

"Anh anh anh ——" Tiểu Bạch cắn cắn góc áo Từ Diệp, nhìn cậu.

"Ừm?" Từ Diệp hoàn hồn, "Tiểu Bạch, cậu muốn nói gì?"

Tiểu Bạch lại nhìn về phía Hắc Diệu.

Nhìn thấy vết máu dưới chân sư tử đen, Từ Diệp lập tức hiểu ra: "Cậu muốn tôi chữa trị vết thương cho nó?"

"Anh anh ——" Tiểu Bạch gật đầu.

Từ Diệp cảm thấy đây là cơ hội tốt để gần gũi hơn, quay đầu nhìn chăm chú vào Hắc Diệu: "Tôi có thể giúp anh chữa trị, anh đồng ý không?"

Hắc Diệu ve vẩy đuôi, chậm rãi gật đầu.