Mang Theo Hệ Thống Chống Đói Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân

Chương 12: Mùa nóng bức đến

Editor: Linoko

Beta: B.Gzáb

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã gần hai tháng kể từ khi cậu đến thế giới này. Từ Diệp đếm những dấu "chính" khắc dày đặc trên vách đá hang động, lòng tràn ngập buồn bã.

Thời tiết oi bức, cậu mặc áo ngắn tay quần đùi mát mẻ, mái tóc đã dài đến vai được buộc lên bằng dây thừng, làn da lộ ra vẫn trắng nõn tinh khiết.

Sau thời gian dài ở thế giới này, Từ Diệp đã từ một chàng trai yếu ớt trước kia biến thành người đàn ông có sáu múi cơ bụng hiện tại.

Dù thường xuyên lao động dưới ánh nắng gay gắt, nhưng màu da Từ Diệp chỉ chuyển từ trắng bệch sang trắng ngà, đó là do ảnh hưởng của gen di truyền trong gia đình. Từ nhỏ ở trường học, Từ Diệp luôn là đứa trẻ trắng nhất, dù phơi nắng thế nào cũng không đen được. Nhiều bà dì thường ghen tị hỏi mẹ Từ Diệp cách nuôi con, nhưng mẹ cậu luôn kiêu hãnh nói đó là trời sinh.

Nhìn vạch kẻ cho ngày hôm nay, Từ Diệp phe phẩy quạt tre, bước ra khỏi hang động, ngước nhìn mặt trời đỏ rực trên bầu trời.

Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ không khí cũng dần tăng cao, Từ Diệp mới nhận ra rằng cậu đến đây vào mùa xuân, và giờ đã dần chuyển sang mùa hè.

Mùa hè nơi đây còn khó chịu hơn cả trên Trái Đất. Trên Trái Đất, mùa hè Từ Diệp thường trốn trong phòng điều hòa, còn ở thế giới này cậu có gì cả.

Tuy nhiên, trong thời tiết nóng bức này, đá tiêu Từ Diệp bắt được đã phát huy tác dụng.

Đá tiêu có thể tạo ra băng, mỗi ngày Từ Diệp đều làm một ít đá để trong hang động, hạ nhiệt độ xuống. Cậu còn dùng đá làm đồ uống lạnh. Thêm nước ép trái cây trắng và thịt quả mâm xôi vàng vào nước đá, uống vào chua chua ngọt ngọt, hương vị tuyệt hảo.

"Ẳng ẳng ẳng——" Tiểu Bạch nằm trên chiếu tre Từ Diệp đan nghỉ ngơi, thè lưỡi dài tản nhiệt, toàn thân trụi lủi, chỉ còn chút lông trên đầu, trông rất hài hước.

Đây là do Từ Diệp dùng dao cạo cắt lông cho nó. "Dao cạo" vốn dùng để cạo lông trâu trong game, nhưng giờ nhiệt độ tăng cao, Tiểu Bạch có quá nhiều lông nên nóng, Từ Diệp đành phải cạo sạch lông cho nó.

"Mùa nóng thế này, sống sót ở thế giới này thật không dễ dàng." Từ Diệp cảm nhận ánh nắng gay gắt, không khỏi than thở.

Theo nhiệt độ tăng dần, nước suối nhỏ cũng dần cạn kiệt, có dấu hiệu khô hạn, Từ Diệp sợ quá vội vàng đốt mười mấy cái chum lớn, toàn bộ dùng để chứa nước. Dù vậy, trong lòng cậu vẫn không yên.

"Không biết mùa hè nơi này kéo dài bao lâu, cứ thế này suối nhỏ chắc chắn sẽ cạn. Suối nhỏ này có vẻ là nhánh của con sông lớn, nếu nó khô, cậu lẽ ta phải ra sông lấy nước?"

"Không, không được. Thời tiết thế này, lũ thú dữ chắc chắn tụ tập ở bờ sông, ra sông lấy nước rất nguy hiểm. Nếu không dùng được nước sông, vậy chỉ còn cách khai thác nước ngầm, cần phải đào một cái giếng!"

Cẩn thận suy nghĩ cách đối phó mùa hè khó khăn, Từ Diệp quyết định phải thử đào một cái giếng. Nếu không khai thác được nước ngầm, sẽ phải liều mạng ra sông lấy nước.

Chọn một khu vực tương đối ẩm ướt trong thung lũng, Từ Diệp cầm xẻng bắt đầu đào, nhưng một mình cậu hiệu suất quá thấp. Thời tiết quá nóng, Từ Diệp không thể lao động dưới nắng quá lâu, chỉ có thể tranh thủ làm lúc chiều tối mát mẻ, hơn nữa tầng đất ngầm này rất cứng, khó đào xuyên.

Liên tục đào hơn mười ngày, dù có Tiểu Bạch giúp sức, giếng cũng chỉ sâu hơn mười mét, còn xa mới khai thác được nước ngầm.

"Cần phải nghĩ cách!" Từ Diệp và Tiểu Bạch mệt lả nằm trên chiếu tre, từng ngụm uống đồ uống lạnh Từ Diệp làm.

Đang lúc Từ Diệp đau đầu nghĩ cách đào giếng nhanh hơn, Tiểu Bạch đột nhiên nhảy xuống giường, nhặt một vật từ bình ra, ngậm đến trước mặt Từ Diệp.

"Đây là... móng vuốt Khò Khè thú, sao ngươi lấy cái này làm gì, chẳng lẽ... ngươi muốn nhờ Khò Khè thú giúp chúng ta đào giếng?!" Từ Diệp nhìn Tiểu Bạch, khó tin hỏi.

"Ẳng ẳng ẳng——" Tiểu Bạch nhả móng vuốt ra, nghiêm túc gật đầu.

"Ý kiến hay đấy." Từ Diệp cẩn thận suy nghĩ, thấy được, "Có thể bắt vài con Khò Khè thú, thả chúng vào giếng, dùng dây thừng và ván gỗ cố định phạm vi hoạt động, bắt chúng chỉ có thể đào xuống dưới để trốn. Tiểu Bạch, ngươi thông minh thật!"

"Ẳng ẳng ẳng——" Tiểu Bạch hơi nghi hoặc, cậu phải dùng dáng vẻ dũng mãnh và tiếng gầm hung dữ của bổn thú để trấn áp chúng sao? Thôi kệ đi!

"Đi thôi Tiểu Bạch, chúng ta phải chuẩn bị ra ngoài. Ta nhớ lúc tìm muối, ở gần đầm lầy có một ngọn núi có nhiều dấu vết Khò Khè thú, nhưng lúc đó chỉ lo lên đường nên không xem kỹ, ngày mai chúng ta đến đó bắt Khò Khè thú!"

Mùa hè ở thế giới này quá nóng bức, người không thể ở ngoài nắng lâu, trước khi ra ngoài cần chuẩn bị một số vật dụng. Từ Diệp mở hệ thống, tìm thấy "Ô che mưa" và "Lều che nắng" trong giao diện "Sinh tồn", nhận được thông tin chế tạo.

Ô che mưa có thể che nắng, làm được bằng da thú. Còn lều che nắng, có thể mang theo vật liệu, đến nơi rồi chế tạo.

Nói là làm, sau khi chuẩn bị xong vật tư sinh tồn, Từ Diệp để lại thức ăn đầy đủ cho dê và gà, dẫn Tiểu Bạch cùng lên đường tìm kiếm Khò Khè thú.

Đang lúc Từ Diệp và Tiểu Bạch sắp xuất phát bắt Khò Khè thú, hàng xóm của họ - bộ lạc Đại Hống, cũng có động tĩnh mới.

"Thủ lĩnh! Thủ lĩnh! Lại có đội thú nhân nhỏ bị sói bạc vây công ở bờ sông!" Một chiến sĩ thú nhân hớt hải chạy về bộ lạc, hô to, lập tức gây náo động.

"Quá đáng! Lũ sói bạc này, phải gϊếŧ chúng!" Vừa nghe tin, Đại Kim tức giận gầm lên một tiếng, định lao ra báo thù bầy sói.

"Đại Kim! Đừng nóng vội!" Cổ Ba vội vàng ngăn Đại Kim lại, vỗ vai cậu, "Thủ lĩnh chưa lên tiếng đâu!"

Bình!

Dù bị ngăn lại, Đại Kim vẫn tức giận đến mức đấm mạnh vào một thân cây bên cạnh, tức thì bẻ gãy ngang cây.

"Được rồi! Bình tĩnh nào!" Hắc Diệu liếc nhìn Đại Kim, bình tĩnh nói.

"Vâng! Thủ lĩnh!"

Hắc Diệu nhìn quanh các chiến sĩ bộ lạc đang nổi giận đùng đùng, lạnh nhạt mở lời: "Ta biết mọi người đều rất tức giận, gần đây vì mùa nóng đến, chúng ta buộc phải ra sông lấy nước, bầy sói bạc cũng thường xuyên tấn công chiến sĩ bộ lạc. Nhưng, giờ chúng ta đã tìm ra hang ổ sói bạc, chỉ cần thêm vài ngày nữa, đợi bầy sói lơ là cảnh giác, chúng ta sẽ đến sào huyệt chúng, gϊếŧ chết Sói Vương, tiêu diệt cả bầy, trả thù cho các thú nhân bị thương!"

"Tốt!!" Vừa nghe thế, thú nhân trong bộ lạc lập tức hưng phấn, hò reo vang dội.

Hắc Diệu tiếp tục nói: "Vì vậy, những ngày tới dù bị sói bạc tấn công, chúng ta phải nhẫn nại, đừng giao chiến với chúng. Khi bầy sói cảm thấy, bọn chúng mạnh, chúng ta yếu, chúng sẽ lơ là cảnh giác, lúc đó chính là thời cơ phản công của chúng ta!"

"Thế này..." Vừa nghe bị đánh mà không được đánh trả, các chiến sĩ lập tức không vui, nhưng vì uy nghiêm của thủ lĩnh, họ vẫn gật đầu.

"Cứ thế đi, chiến sĩ bị thương hãy dưỡng thương cho tốt, chiến sĩ không bị thương thì chăm chỉ rèn luyện, đến lúc đó cùng ta đi đến sào huyệt sói bạc."

Nói xong những lời này, Hắc Diệu mặc kệ đám đông xôn xao, xoay người định rời đi, thấy vậy, Cổ Ba vội vàng theo sát.

"Thủ lĩnh, vài ngày nữa sẽ đến sào huyệt sói, nhưng bầy sói đông như vậy, chiến sĩ bộ lạc ta cũng sẽ có nhiều người bị thương, phải làm sao đây?" Cổ Ba đi theo sau Hắc Diệu, nhíu chặt mày.

"Đừng lo." Hắc Diệu quay đầu lại, vỗ nhẹ vai Cổ Ba để trấn an:

"Bầy sói tụ tập ở một hẻm núi gần đầm lầy, mỗi ngày sẽ có một phần đi ra sông uống nước, phần còn lại ở lại hẻm núi bảo vệ Sói Vương. Bầy sói đều nghe lệnh Sói Vương, đến ngày tấn công, chiến sĩ thú nhân sẽ đối phó các con sói khác, còn ta sẽ đương đầu với Sói Vương. Chỉ cần Sói Vương chết, bầy sói mất chủ sẽ bỏ chạy tán loạn, lúc đó ta sẽ đuổi chúng ra khỏi thảo nguyên."

Nghe vậy, Cổ Ba càng lo lắng hơn: "Không được! Sói Vương rất mạnh, thủ lĩnh một mình đối phó nó quá nguy hiểm! Vẫn nên để một số chiến sĩ đi cùng ngài!"

Hắc Diệu lắc đầu, kiên quyết nói: "Không cần, ta có nắm chắc một mình gϊếŧ được nó."

Cổ Ba nhìn gương mặt cương nghị và ánh mắt kiên định của Hắc Diệu, thở dài, nuốt lại lời định nói.

Hắn tin tưởng vị thủ lĩnh trẻ tuổi này, nếu Hắc Diệu nhất quyết muốn đơn độc săn gϊếŧ Sói Vương, điều duy nhất hắn có thể làm là cầu nguyện cho Hắc Diệu bình an trở về.

Thần Thú trên cao, xin phù hộ cho thủ lĩnh bộ lạc Đại Hống của chúng con thành công gϊếŧ chết Sói Vương... Cổ Ba thầm cầu nguyện trong lòng.