Mang Theo Hệ Thống Chống Đói Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân

Chương 10: Ngân lang vương cùng về nhà

Editor: Linoko

Beta: B.Gzáb

"Kim Trạch! Kim Trạch! Ta nghe nói ngươi một mình trốn khỏi bộ lạc, chạy đến đầm lầy đi săn!"

Một bóng dáng nhanh nhẹn chạy đến từ xa, trong chớp mắt đã nhảy lên người Kim Trạch, húc bay hắn ra ngoài.

"Mau nói cho ta biết bên ngoài thế nào! Ta nghe nói đầm lầy có rất nhiều quái vật, còn có cả những con sâu to như núi..." Người nọ ôm chặt lấy Kim Trạch, lắc đầu hắn liên tục.

"A!! Cổ Lệ! Ngươi có thể xuống khỏi người ta không! Ta sắp bị ngươi đè chết rồi!" Kim Trạch bị cô gái đè dưới thân, gần như không thở nổi.

"Được rồi, mau đứng lên! Nhanh kể cho ta nghe hôm qua ngươi gặp những gì?" Cô gái tóc bạc cao gầy đứng dậy, hai mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm Kim Trạch không chớp mắt.

"Hắc hắc! Những gì ta thấy hôm qua, nói ra sẽ làm ngươi sợ nhảy dựng đấy. Để ta kể cho ngươi nghe, hôm qua ta... Ui da!! Ai đánh ta vậy?!"

"Thôi đủ rồi, đừng khoác lác nữa. Không phải ngươi nói hôm qua suýt bị Xà thú ăn thịt sao?" Một thú nhân chiến sĩ bước ra, đánh "bốp" một cái vào đầu Kim Trạch.

"Bên ngoài bộ lạc vô cùng nguy hiểm. Bộ lạc chúng ta vừa mới di chuyển đến đây, đàn ngân lang thú vốn ở đây đã bị chúng ta đuổi đi, nhưng chúng vẫn còn lẩn quẩn quanh bộ lạc. Cần phải tăng cường cảnh giác. Từ nay về sau cấm rời khỏi bộ lạc, nghe rõ chưa?"

"Dạ... Cổ Ba thúc." Tiểu sư tử ôm đầu ngồi xổm xuống đất, tội nghiệp nói.

Đợi Cổ Ba đi rồi, Kim Trạch rung rung tai, lập tức bò dậy khỏi mặt đất, nói với Cổ Lệ: "Đi! Chúng ta đi tìm A Hoa và Đại Lực, ta phải kể cho các ngươi nghe chuyện ta liều mạng vật lộn với đại xà thú hôm qua..."

"Thủ lĩnh, ngài thấy tư tế mà Kim Trạch nói thế nào?" Cổ Ba dạy dỗ Kim Trạch xong, trở lại bên cạnh Hắc Diệu.

"Vị tư tế trước đây của chúng ta đã qua đời, bộ lạc ta vốn đang gặp tai ương từ thần linh. Nếu không có tư tế, sẽ không thể chủ trì tế lễ, e rằng Thần Thú nổi giận, sẽ biến chúng ta thành bộ lạc bị thần từ bỏ, giống như... bộ lạc Đại Hà vậy..." Nói đến đây, vẻ mặt Cổ Ba không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Ít ngày nữa ta sẽ tự mình đến đầm lầy xem xét, tìm vị tư tế đó. Nếu hắn không có bộ lạc, ta sẽ đưa hắn về đây." Hắc Diệu nói một cách sắc bén.

"Thủ lĩnh làm sao có thể tự mình đến đầm lầy được? Cử vài thú nhân chiến sĩ đi là được rồi." Vừa nghe thấy vậy, Cổ Ba lập tức can ngăn.

Hắc Diệu lắc đầu: "Vị tư tế đó rất bí ẩn, cũng rất kỳ lạ, hắn không giống với những tư tế chúng ta từng biết. Ta cần phải tự mình quan sát xem hắn có thể ở lại bộ lạc chúng ta không. Một thợ săn giỏi cần phải tự mình quan sát con mồi, như vậy mới có thể săn bắt thành công."

"... Vậy thì được." Cổ Ba thở dài, không kiên trì nữa, nhưng tiếp theo lại lo lắng nói: "Khi trước đến thảo nguyên này, tuy đã đánh đuổi được đàn ngân lang thú, nhưng ngân lang vương vẫn còn sống. Nó chắc chắn đang dẫn đàn sói âm thầm theo dõi bộ lạc chúng ta, chờ mùa nóng đến, chúng ta phải đến bờ sông lớn lấy nước, có thể sẽ chạm trán chúng, vậy phải làm sao?"

Hắc Diệu lạnh lùng thương xót, nghiêm nghị nói: "Gặp phải cũng chỉ có thể chiến đấu thôi. Ta đã cử chiến sĩ đi tìm hang ổ của chúng, nhất định phải tiêu diệt chúng!"

"Ôi, được thôi." Cổ Ba nhìn chàng thanh niên tuấn mỹ uy nghiêm bên cạnh, không nói thêm gì nữa, chôn giấu nỗi bất an vào đáy lòng.

Vị tân thủ lĩnh trẻ tuổi này, trong tình huống không có tư tế, bằng sức mình đã dẫn dắt bộ lạc Đại Hống vượt qua dãy núi đến đây, xứng đáng được tất cả thú nhân tôn kính. Hắn nghiêm khắc, thông minh, là chiến sĩ mạnh nhất của cả bộ lạc. Cổ Ba tin tưởng, Hắc Diệu nhất định sẽ đưa bộ lạc Đại Hống thoát khỏi cảnh khốn cùng, đánh bại đàn sói, sinh tồn trên đại lục tàn khốc này.

Bên kia, trong sơn cốc.

"Cuối cùng cũng về nhà!" Mở cánh cửa gỗ ra, Từ Diệp cuối cùng cũng thấy yên tâm. Trải qua vài ngày đường xa mệt nhọc, hắn và tiểu bạch đã trở về căn cứ quen thuộc từ hồ nước mặn.

"Mê —— mê ——" Thấy Từ Diệp, dê con trong chuồng lập tức chui ra. Cỏ khô Từ Diệp để lại sớm đã bị nó ăn sạch, nó đói đến kêu ầm ĩ không ngừng.

Cho dê con ăn một ít cỏ, rồi tưới nước cho rau dưa và thảo dược trong vườn, Từ Diệp bắt đầu kiểm kê thu hoạch chuyến đi này.

Chuyến đi này, thu hoạch lớn nhất là phát hiện ra muối, tiếp đến là da của loài nhuyễn thể ở đầm lầy, còn có các loại thảo dược bắt được ở đầm lầy. Trên đường về cũng gặp vài con hung thú, Từ Diệp đều đã hữu kinh vô hiểm gϊếŧ chết chúng dưới sự trợ giúp của tiểu bạch.

Cho đến nay, đã góp nhặt được rất nhiều tấm da thú và thảo dược, Từ Diệp cảm thấy có thể thử chế tác thêm nhiều vật dụng.

Chọn 【Da lông phủ đệm chăn】, lựa hai tấm da thú cùng một ít cỏ mềm, cẩn thận gói lại, một tấm chăn đệm da lông to rộng mềm mại đã làm xong. Từ Diệp đặt nó lên trên chiếc chiếu cuộn ban đầu, thế là trong hang động có thêm một chiếc giường đệm ấm áp.

Tiểu bạch vừa thấy lại có thứ tốt, lập tức nhảy từ lòng Từ Diệp lên giường, vui vẻ lăn qua lăn lại trên đó.

Từ Diệp cong khóe miệng cười, nhìn tiểu bạch vui đùa trên giường, lại mở mục 【Đồ ăn】 trong hệ thống, chọn 【Nồi nấu nướng】, bên trong có rất nhiều loại nồi, Từ Diệp tính chế tác 【Nồi đất】. Bấm vào biểu tượng, một luồng thông tin về chế tác đồ gốm ùa vào não, nhưng Từ Diệp không để hệ thống thao túng mình chế tác ngay lập tức, bởi vì hắn hiện chưa có nguyên liệu, cần phải thu thập đất sét trước.

Sở dĩ chọn làm nồi trước, cũng là vì có nồi mới có thể nấu muối, hơn nữa nấu cơm cũng không thể cứ mãi dựa vào ống trúc được.

Đương nhiên, chế tác đồ gốm còn cần bàn xoay. Từ Diệp không chỉ phải làm nồi đất, còn phải làm một số chén bát gốm, bình lọ đất, có bàn xoay cũng thuận tiện hơn nhiều.

Tìm thấy 【Bàn xoay】 trong mục 【Khoa học kỹ thuật】, nhận được thông tin chế tác, Từ Diệp vỗ vỗ tiểu bạch đang vui đùa trên giường.

"Đi thôi tiểu bạch, chúng ta đi bên bờ suối thu thập một ít đất sét."

"Anh anh anh ——" (Đất sét là cái gì? Ăn được không?)

Tiểu bạch ngồi trên giường, nghiêng đầu hỏi.

"Đất sét dùng để làm đồ gốm, có đồ gốm thì có thể làm được nhiều món ngon." Từ Diệp vừa nhìn đã biết tên tham ăn này đang nghĩ gì, cười giải thích.

"Anh anh ——" Vừa nghe có đồ ăn ngon, tiểu bạch không ngồi yên được nữa, nhảy thẳng vào lòng Từ Diệp.

"Vừa nghe có ăn là hăng hái liền!" Từ Diệp không nhịn được cười mắng, ôm tiểu bạch đi ra ngoài.

"Tiểu bạch, sao ta cảm thấy ngươi lớn nhanh quá." Từ Diệp ước lượng tiểu bạch, cảm thấy nó nặng hơn nhiều, hình thể so với lúc mới sinh ra cũng to gấp đôi. "Sau này ngươi có thể lớn bằng con sư tử vàng kia không? Đến lúc đó ta có thể cưỡi ngươi ra ngoài rồi."

"Anh anh anh ——" (Đương nhiên là được! Ta sẽ to hơn hắn gấp bội!) Tiểu bạch ngẩng đầu lên, nhìn Từ Diệp với vẻ khinh thường khi nhắc đến sư tử vàng.

Đến bên bờ suối, Từ Diệp bắt đầu đào đất sét thích hợp để nung đồ gốm.

Đất sét là loại đất có ít cát, có độ dính cao, hơi ẩm khó thấm qua nên có tính dẻo tốt. Đồ gốm tốt cũng có yêu cầu cao về đất sét. Đất sét không chỉ dùng để làm đồ gốm, mà còn có thể trộn với đá vôi để làm xi măng.

Thu thập xong đất sét, Từ Diệp trở về căn cứ, bắt đầu chế tạo 【Bàn xoay】. Bàn xoay đơn giản nhất chỉ cần một đôi bánh xe hình đĩa, giữa hai bánh xe lắp một trục đứng. Như vậy người chỉ cần xoay cán bên dưới, cả bàn sẽ quay tròn, đất sét mềm đặt ở trên mặt bàn sẽ được nắn thành hình.

Mất một lúc công sức, cuối cùng cũng làm xong bàn xoay, Từ Diệp bắt đầu nặn đồ gốm.

Từ Diệp quyết định làm hai cái nồi đất, vài cái bình lọ, chén bát gốm và một số lọ đựng đồ.

Đặt đất sét đã xử lý vào giữa đĩa xoay, thông qua việc xoay đĩa, dùng tay kéo đất thành hình bát, sau đó chỉnh sửa thành hình dáng mong muốn.

Làm xong các sản phẩm gốm, Từ Diệp còn khắc một số hoa văn lên trên.

"Tiểu bạch mau xem! Cái này có giống ngươi không?" Từ Diệp chỉ vào một hình vẽ trừu tượng trên chiếc chén, cười hỏi.

"Anh anh anh —— anh anh anh ——" (Chẳng giống tí nào! Xấu chết đi được!) Tiểu bạch tức giận đến run rẩy đôi tai.

"Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa." Từ Diệp cong khóe miệng cười, "Đây là tranh trừu tượng, vẽ ngươi đó. Sau này chiếc chén này dùng để đựng thức ăn cho ngươi."

"Anh anh anh ——" (Hừ! Vậy ta tha thứ cho ngươi!)

Làm xong các sản phẩm gốm, Từ Diệp đặt chúng sang một bên hong khô, bắt đầu làm lò nung.

Đến vách đá khai thác một số tảng đá lớn, trộn với đất sét và nước làm vữa, một cái hầm nung nhỏ dần dần thành hình.

Mọi công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất, chỉ còn chờ vài ngày nữa bắt đầu nung đồ gốm.

"Cuối cùng cũng xong!" Từ Diệp mệt đến không thể duỗi thẳng lưng, "Tiểu bạch, tối nay chúng ta ăn gì? Ăn cá nhé? Đã lâu không ăn rồi. Tối nay làm cá nướng với cá phi lê cay nhé."

"Anh anh anh ——" (Tuyệt quá!) Tiểu bạch mắt sáng rực, vui mừng nhảy tới nhảy lui.

"Vừa nghe đến ăn là hăng hái liền!" Từ Diệp không nhịn được cười mắng, ôm tiểu bạch đi vào hang động...