Editor: Linoko
Beta: B.Gzáb
Sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng, Từ Diệp và tiểu bạch chuẩn bị tiếp tục lên đường tìm muối.
Vuốt ve đầu Kim Trạch, Từ Diệp hỏi: "Ngươi sống ở đâu? Ta và tiểu bạch phải đi rồi, ngươi tính sao?"
Kim Trạch sửng sốt một chút, rồi cúi đầu xuống.
Chết rồi! Ta lén đi ra ngoài, phải về bộ lạc thôi, chắc các người lớn đang tìm ta khắp nơi, nhưng còn Từ Diệp thì sao? Ta còn muốn mời hắn làm tư tế cho bộ lạc chúng ta cơ mà...
"Grào ô ——" Kim Trạch kêu khẽ một tiếng, cọ cọ vào Từ Diệp.
"Ngươi có phải muốn ta cùng đi với ngươi không?" Thấy vậy, Từ Diệp đoán.
Kim Trạch gật gật đầu, nhìn Từ Diệp đầy hy vọng.
"Xin lỗi nhé, ta không thể đi cùng ngươi được." Từ Diệp lắc đầu. "Ta và tiểu bạch còn có việc phải làm."
"Grào ô ——" Kim Trạch thất vọng gục đầu xuống.
"Đừng lo, có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại, lúc đó ta sẽ cùng ngươi đến nơi ngươi sống xem thử." Từ Diệp an ủi Kim Trạch, "Đây là ít thuốc, ngươi cầm bôi lên đùi, bôi xong phải băng bó lại như cũ, mới mau lành được."
Kim Trạch ngậm gói thuốc, gật gật đầu.
"Được rồi, về đi! Ta và tiểu bạch cũng phải đi đây." Từ Diệp vỗ vỗ đầu Kim Trạch.
Kim Trạch chạy vài bước, quay đầu nhìn về phía Từ Diệp, Từ Diệp vẫy tay chào, cậu quay đầu lại, cuối cùng biến mất trong rừng cây.
"Anh anh anh ——" (Cuối cùng tên đáng ghét cũng đi rồi)
"Ngươi có phải luyến tiếc kim sư tử không?" Từ Diệp cười hỏi tiểu bạch.
"Anh anh ——" (Mới không phải!)
"Đi thôi, chúng ta phải tiếp tục lên đường." Ôm tiểu bạch, Từ Diệp mở bản đồ, tiếp tục thám hiểm.
Vòng qua đầm lầy, vượt qua vài ngọn núi lớn, lặn lội đường xa, cuối cùng họ cũng phát hiện một hồ nước lớn lấp lánh sóng nước trong một thung lũng giữa núi!
"Đây là... Hồ nước mặn!" Thấy tinh thể muối và đá muối tự nhiên bên hồ, Từ Diệp nhận ra ngay lập tức.
"Tuyệt quá! Cuối cùng cũng tìm được rồi! Tưởng phải trở về tay trắng, không ngờ ở đây lại có hồ nước mặn!" Từ Diệp hưng phấn vô cùng, lập tức chạy lại.
Đến bên hồ, Từ Diệp phát hiện chất đống rất nhiều đá muối và tinh thể muối, cầm một cục đặt trong lòng bàn tay, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Tiểu bạch thò đầu ra từ lòng Từ Diệp, dùng đầu lưỡi liếʍ thử: "Anh anh anh ——" (Mặn chết ta rồi)
"Ha ha ha!" Nhìn tiểu bạch bị mặn đến cụp tai xuống, Từ Diệp không nhịn được bật cười.
"Đây là muối, dùng để nấu ăn, ăn riêng thì chắc chắn không được rồi." Cười xoa đầu tiểu bạch, Từ Diệp đặt nó xuống đất, rồi bắt đầu thu thập đá muối.
Thu vào túi đồ đủ nhiều đá muối và tinh thể muối, Từ Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ chuyến đi này cuối cùng đã hoàn thành.
Hồ nước mặn ẩn mình giữa núi non, nếu không tìm kỹ thì thật khó phát hiện. Dưới ánh nắng chiếu rọi, nó lấp lánh ánh sáng rực rỡ, như một viên ngọc xanh nhạt được khảm trên mặt đất, trông vô cùng xinh đẹp.
Mang theo muối, Từ Diệp và tiểu bạch không dừng lại lâu, bắt đầu hành trình trở về nhà.
Bên kia, trong khi Từ Diệp và tiểu bạch may mắn tìm được hồ nước mặn, Kim Trạch lại gặp phải cú sốc nặng.
Đúng vậy, chính là cú sốc! Trên đường về bộ lạc cậu gặp đội săn đi tìm mình, không ngờ cha cậu cũng ở trong đó, thế là cậu bị đánh cho một trận tơi bời.
"Thằng nhóc khốn kiếp! Mày dám một mình rời khỏi bộ lạc, xem tao không đánh chết mày!!" Một người đàn ông cao lớn đẹp trai tóc vàng trong nháy mắt biến thành một con sư tử vàng khổng lồ, lập tức vả bay Kim Trạch.
"Ngao ngao ngao ——" bị cha đánh tới tấp Kim Trạch nằm trên mặt đất, kêu rên ầm ĩ.
"Dừng tay đi! Đại Kim!" Một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm vang lên.
"Hừ! Lần này tạm tha cho mày!" Đại Kim ném Kim Trạch xuống đất, nghiến răng gầm lên giận dữ, rồi lại biến về hình người.
"Hu hu hu ——" Kim Trạch vẫn nằm trên đất rêи ɾỉ.
"Đây là gì vậy?" Người đàn ông tuấn tú tóc đen được gọi là thủ lĩnh nhặt gói thuốc lên, hỏi Kim Trạch.
"Thằng nhóc khốn kiếp, mau biến về hình người đi! Tộc trưởng đang hỏi mày kìa!" Người đàn ông tóc vàng tên Đại Kim không nhịn được, lại vả cho Kim Trạch một cái nữa.
Kim Trạch bò dậy từ mặt đất, lắc mình biến hóa, biến thành một cậu thiếu niên tóc vàng kim: "Đó là, là thuốc ạ! Con gặp con rắn khổng lồ ở đầm lầy, một tư tế đã cứu con, còn cho con thuốc chữa vết thương. Ông ấy tên Từ Diệp, trông đẹp lắm, còn đẹp hơn cả mấy con cái trong bộ lạc, biết biến mất đồ vật, nhưng lại biến ra được, ông ấy mang theo nhiều thứ kỳ lạ lắm, nướng thịt ngon tuyệt..."
"Cái gì?! tư tế?!" Các thú nhân nghe vậy, lập tức không thể tin nổi. "Sao tư tế lại một mình chạy đến đầm lầy? tư tế tôn quý như vậy, chẳng phải nên ở lại trong bộ lạc sao?"
"Con cũng không biết, nhưng con cảm thấy Từ Diệp chính là tư tế, thịt nướng của ông ấy ngon nhất thế giới! Ông ấy có thể chở con chạy trên mặt nước! Ông ấy còn chữa lành chân con, hôm qua chân con đau lắm, nhưng uống thuốc xong thì hết đau luôn!" Kim Trạch phồng má, kể lớn tiếng, cố gắng thuyết phục các người lớn tin lời mình nói là thật.
"Cái... Từ Diệp đó, là thú nhân gì vậy?" Hắc Diệu mở gói thuốc ra, lấy một ít thuốc mỡ ra xem xét cẩn thận.
"Từ Diệp không phải thú nhân, trên người ông ấy không có mùi thú nhân, chắc là chưa thức tỉnh. Nhưng bên cạnh ông ấy có một con thú nhỏ kỳ lạ, có ba cái đuôi, trên đầu còn có một cái sừng nhọn."
"Cái gì?! Không phải thú nhân sao?!" Nghe vậy, mọi người càng thêm kinh ngạc. Đầm lầy nguy hiểm như vậy, một tư tế không có chiến binh bảo vệ, cũng không có hình thú, vậy mà vẫn có thể cứu được Kim Trạch, thật sự quá không thể tưởng tượng!
Thú nhân vừa sinh ra đã có hình người, nhưng vài tháng tuổi sẽ thức tỉnh hình thú, dù có vài thú nhân thức tỉnh chậm hơn, cũng đều sẽ xuất hiện biến hóa hình thú ở tuổi lên vài hoặc hơn chục, còn không thức tỉnh thì là số ít trong số ít.
Hắc Diệu nhìn vết thương được băng bó cẩn thận của Kim Trạch, rồi lại nhìn thuốc mỡ trong tay, cụp mi mắt xuống.
Hắn biết Kim Trạch sẽ không nói dối, nhưng chính vì vậy, mới khiến hắn sinh lòng hứng thú mãnh liệt với "Từ Diệp" mà Kim Trạch nhắc đến.
"Từ Diệp... tư tế... Ngươi rốt cuộc là ai..." Hắc Diệu ngẩng đầu, nhìn về phía đầm lầy xa xa, đồng tử xanh ngọc lục bảo hiện lên vài phần tò mò khác thường.