Editor: Linoko
Beta: B.Gzáb
Kim Trạch sống trong bộ lạc Đại Hống, là một tiểu thú nhân trong bộ lạc.
Cậu là tiểu thú nhân nghịch ngợm và sôi nổi nhất, ngày nào cũng ồn ào đòi trở thành chiến binh mạnh nhất bộ lạc, nhưng vì chưa đến tuổi trưởng thành nên không thể đi săn cùng đội săn.
Bộ lạc Đại Hống vốn sinh sống ở bên kia thảo nguyên, nhưng đột nhiên một ngày nọ, Thần Thú nổi giận, giáng xuống thần phạt. Những quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống, theo sau đó là đại địa bốc cháy dữ dội, phá hủy hoàn toàn nơi họ sinh sống, ngay cả pháp sư của bộ lạc cũng thiệt mạng trong biển lửa.
Để tránh tai họa này, các thú nhân trong bộ lạc buộc phải rời bỏ quê hương, tìm kiếm nơi nương náu mới.
Sau một thời gian dài di chuyển, gần đây Đại Hống bộ lạc cuối cùng đã đến được vùng thảo nguyên này, quyết định định cư tại đây và xây dựng tổ ấm mới.
Đến nơi này, Kim Trạch nghe các thú nhân trưởng thành nói rằng đầm lầy ở đây rất đáng sợ, có nhiều sinh vật kỳ quái nguy hiểm, không thể dễ dàng đến gần.
Không kìm nén được tò mò, Kim Trạch lén chạy ra khỏi bộ lạc khi các chiến binh tuần tra không chú ý.
"Chỉ cần ta có thể săn được một con mồi ở đầm lầy, ta sẽ trở thành chiến binh mạnh nhất bộ lạc! Hắc hắc!"
Một chú sư tử con toàn thân màu vàng kim chạy vội trong đầm lầy, đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội.
"A a a! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Kim Trạch bị chấn động đến không đứng vững, sợ hãi cắn chặt cành cây bên cạnh.
Một lát sau, chấn động ngừng lại, nhưng nước bắt đầu dâng lên từ dưới lòng đất.
"Quá, quá kinh khủng!" Thấy cảnh tượng này, tiểu sư tử hoảng sợ, không còn nghĩ đến chuyện trở thành chiến binh mạnh nhất nữa, vội vàng quay đầu chạy về.
"Ui da!" Kim Trạch bất ngờ bị vấp ngã bởi một đoạn rễ cây trên mặt đất, lăn lộn vài vòng.
Lảo đảo đứng dậy, nhìn đoạn rễ cây kia bắt đầu di chuyển, Kim Trạch ngẩng đầu lên và kinh hãi nhận ra đó là một con trăn khổng lồ! Thứ đó căn bản không phải rễ cây mà là thân mình của con trăn!
Kim Trạch sợ đến hồn xiêu phách lạc, vội vã bỏ chạy nhưng bị trăn cuốn lấy chân, không thể thoát ra.
"Gầm ——" tiểu sư tử tức giận cắn vào con trăn.
"Bùm ——" con trăn bị chọc giận, cuốn lấy Kim Trạch ném bay ra xa, đánh gục một cây đại thụ.
Tiểu sư tử đau đớn nhăn nhó, lại bị trăn quấn lấy.
"Lẽ nào ta sẽ bị nuốt chửng sao?" Tiểu sư tử buồn bã nghĩ, "Hu hu hu —— ta còn chưa trở thành chiến binh mạnh nhất bộ lạc cơ mà."
Đang lúc tiểu sư tử vật lộn với con trăn, vừa gầm rú vừa giãy giụa cố thoát ra, một mũi phi mâu như tia chớp bay tới, hung hăng đâm xuyên thân thể con trăn.
"Xì ——" con trăn lập tức bị xuyên thủng thân mình, đau đớn buông lỏng Kim Trạch ra.
"Grào ô ——" thấy cơ hội, Kim Trạch lập tức cắn chặt con trăn, dù nó vặn vẹo thế nào cũng không buông miệng.
Con trăn không ngừng giãy giụa, nhưng thân thể dần dần tê liệt, mất hết sức lực, chỉ chốc lát sau đã bất động.
Sau khi con trăn chết, Kim Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, chui ra khỏi thân mình con trăn và nhìn thấy kẻ lạ đứng trên chiếc bè gỗ kỳ lạ.
Không sai! Người cứu Kim Trạch chính là Từ Diệp cùng tiểu bạch trên chiếc bè trúc.
Khi họ nghe tiếng kêu cứu tìm đến, đã thấy một con sư tử toàn thân ánh vàng rực rỡ đang vật lộn với một con trăn khổng lồ.
"Anh anh anh ——"
"Ngươi muốn ta cứu con sư tử đó sao?" Từ Diệp hỏi tiểu bạch.
"Anh anh ——" tiểu bạch gật gật đầu.
Từ Diệp nhìn giao diện hệ thống, nơi đó chỉ hiển thị thông tin về con trăn mà không có bất kỳ thông tin nào về con sư tử.
Con sư tử này giống tiểu bạch, đều không hiển thị thông tin, rốt cuộc chúng là sinh vật gì? Từ Diệp thầm nghĩ.
【 Trăn cây đầm lầy 】
【 Hung thú sống ở vùng khói độc tím, sức mạnh rất lớn 】
【 Thức ăn: Các loại cá, các loài hung thú khác 】
Nhìn thấy con trăn, hệ thống đưa ra thông tin tương ứng, Từ Diệp bắt đầu suy nghĩ cách giải cứu sư tử vàng.
"Con trăn đó sức mạnh rất lớn, lại biết bơi, chúng ta không thể đến gần, chỉ có thể tấn công từ xa bằng mộc mâu. Đúng rồi! Lúc trước phát hiện được thảo dược gây tê! Có thể bôi thuốc gây tê lên đầu mũi nhọn, chỉ cần đâm trúng nó là có thể làm nó tê liệt, mất hết sức lực!"
Nói làm liền làm, Từ Diệp lấy thảo dược gây tê từ túi đồ, cẩn thận nghiền nát rồi bôi lên đầu mũi nhọn của mộc mâu.
Sau khi bôi xong, Từ Diệp nhân lúc hai con thú đang giằng co, nắm chặt mộc mâu ném ra.
"Gầm —— gầm ——" Kim Trạch được cứu thấy Từ Diệp, gầm lên vài tiếng.
Đây là ai vậy? Chưa thức tỉnh hình thú mà dám ở trong đầm lầy, dưới chân hắn là thứ gì? Có phải hắn đã cứu ta không? Vừa rồi hắn ném ra là cái gì? Kim Trạch trong lòng có cả đống câu hỏi, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng gầm.
Xong rồi! Bị thương quá nặng! Không có sức để biến về hình người! Kim Trạch khóc không ra nước mắt. Thú nhân biến thành hình thú thì không thể nói chuyện, chỉ có thể gầm rú.
Từ Diệp thấy con sư tử gầm lên với mình vài tiếng, rồi lại cúi đầu ngơ ngác. Trông có vẻ hơi khờ, Từ Diệp thầm nghĩ.
Thấy con sư tử vẫn còn ngớ ngẩn, Từ Diệp chèo bè trúc đến trước mặt Kim Trạch.
"Anh anh anh ——" nhìn thấy tiểu sư tử, tiểu bạch vui mừng kêu lên.
Kim Trạch chú ý tới sinh vật màu trắng kỳ lạ bên cạnh người đó. Đây là cái gì vậy? Trông sao mà lạ thế? Lại còn có ba cái đuôi!
"Ngươi có thể hiểu ta nói không? Ta vừa cứu ngươi, nếu ngươi hiểu thì hãy gật đầu." Từ Diệp nói với Kim Trạch.
Tiểu sư tử ngẩn người một lúc, rồi gật đầu một cái. Tại sao hắn lại hỏi ta có hiểu được lời hắn nói không? Thật là một kẻ kỳ lạ, hắn chưa từng gặp thú nhân sao? Kim Trạch vô cùng thắc mắc.
Quả nhiên! Suy đoán trong lòng Từ Diệp đã được chứng thực một nửa: Con sư tử này giống tiểu bạch, đều thuộc loài sinh vật có trí tuệ cao của thế giới này, có thể hiểu ngôn ngữ, nên chúng mới không có thông tin hệ thống chăng......
Từ Diệp thấy sư tử vẫn cố gắng nổi trên mặt nước, nói tiếp: "Ngươi leo lên đây trước, chúng ta cùng rời khỏi nơi này."
Bè trúc đủ lớn, chắc có thể chở thêm một con sư tử.
Kim Trạch thử vươn móng vuốt, lay nhẹ chiếc bè, chỉ thấy bè trúc lắc lư một chút nhưng vẫn nổi trên mặt nước. Thật là một vật kỳ diệu!
Chờ sư tử leo lên bè trúc, Từ Diệp lại thu xác con trăn vào túi đồ.
Thấy cảnh này, tiểu sư tử mở to mắt kinh ngạc: Con trăn biến mất! Hắn làm được như thế nào vậy?!
Dọc đường đi, Từ Diệp ra sức chèo bè trúc, tiểu sư tử tò mò đánh giá Từ Diệp, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ trên người hắn.
Không biết đi được bao lâu, cuối cùng cũng thấy đất liền, Từ Diệp dẫn tiểu bạch nhảy xuống bè gỗ, tiểu sư tử cũng theo sau.
Chân tiểu sư tử có vẻ bị thương, đi đứng khập khiễng. Thấy vậy, Từ Diệp lấy ra thảo dược trị thương từ túi đồ.
Hắn định làm gì vậy? Kim Trạch nghi hoặc nhìn Từ Diệp.
"Chân ngươi có vẻ bị gãy xương, cần được chữa trị cẩn thận." Từ Diệp phát hiện xương đùi tiểu sư tử hơi cong bất thường, trông có vẻ bị thương nặng.
"Đừng cựa quậy, ta bôi thuốc lên vết thương cho ngươi trước." Từ Diệp dùng nước rửa sạch vết thương, nghiền nát hoa u minh đắp lên, rồi bôi thêm một lớp 【 thuốc mỡ trị thương 】 do hệ thống chế tạo.
Đặt tay lên đầu tiểu sư tử, vuốt ve an ủi vài cái: "Đừng lo, ta sẽ chữa lành cho ngươi."
Dùng dây cỏ và gậy gỗ cố định sơ qua vết thương, Từ Diệp cùng tiểu bạch và tiểu sư tử lại tiếp tục lên đường.
Màn đêm buông xuống, một người hai thú cuối cùng cũng rời khỏi vùng đầm lầy, tìm được một hang động để nghỉ ngơi qua đêm.
Nhóm lửa lên, Từ Diệp lấy con trăn từ túi đồ ra, lột da rắn, cắt hơn nửa thịt rắn đưa cho Kim Trạch.
"Ăn đi, đây là con mồi chúng ta cùng săn được. Ngươi bị thương, cần bồi bổ nhiều, ăn xong ta sẽ nấu thuốc cho ngươi uống." Xoa xoa đầu tiểu sư tử, Từ Diệp bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình và tiểu bạch.
Cảm nhận được sự quan tâm của Từ Diệp, Kim Trạch vừa cảm động vừa hối hận. Cậu hối hận vì đã lén chạy ra ngoài, may mà có Từ Diệp, nếu không cậu đã bị con trăn khổng lồ nuốt chửng rồi.
Miếng thịt rắn trắng nõn nướng trên lửa, rắc thêm gia vị và sa tế Từ Diệp pha chế, một mùi thơm quyến rũ tràn ngập trong hang động.
"Gầm ——" (Thơm quá!!)
Ngửi mùi thịt rắn nướng, miếng thịt sống trong miệng Kim Trạch bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo, rớt xuống đất kèm theo nước miếng. Muốn ăn quá đi ——
Từ Diệp và tiểu bạch đang cầm thịt rắn nướng chín chuẩn bị ăn, Kim Trạch cũng mon men lại gần, dùng móng vuốt nhẹ nhàng kéo kéo áo Từ Diệp.
Từ Diệp cong khóe miệng cười: "Sao thế? Ngươi cũng muốn ăn à?"
"Gầm ——" Kim Trạch mềm mại cầu xin, dưới sức mạnh của mỹ thực, đâu còn dáng vẻ oai phong của sư tử?
"Cho này!" Đưa cho Kim Trạch một miếng thịt rắn to, Từ Diệp cười xoa xoa đầu cậu: "Ăn đi!"
"Grào ô ——" nhét nguyên miếng thịt rắn vào miệng, Kim Trạch vui sướиɠ đến quên cả đau đớn ở đùi.
Quá ngon! Sao có thể ngon đến thế! Kim Trạch cảm thấy mình chưa từng được ăn miếng thịt nào ngon như vậy!
Ăn hết miếng thịt rắn to, Kim Trạch vẫn chưa thỏa mãn, liếʍ liếʍ mép, chưa đủ, còn muốn nữa!
Ngậm miếng thịt sống chưa ăn xong lại gần, đặt xuống bên cạnh Từ Diệp, Kim Trạch dùng đầu cọ cọ Từ Diệp, làm nũng, ở nhà cậu vẫn làm vậy với bà nội.
"Ngươi muốn ta giúp nướng hết đống thịt này cho ngươi sao?" Từ Diệp vừa thấy, không nhịn được bật cười.
"Gầm ——" Kim Trạch làm nũng cọ cọ vào Từ Diệp.
"Anh anh anh —— anh anh anh ——" tiểu bạch vừa thấy, tức giận "gầm rú" lên: Con thú này dám thừa lúc ta ăn cơm mà cướp thịt của ta, còn cọ vào Từ Diệp, thật là xấu xa quá! Biết vậy đã không cứu nó rồi!
Tiểu bạch giận dữ ném miếng thịt trong miệng xuống, rồi anh anh anh nhảy bổ lên lưng tiểu sư tử.
Nhóc con này đang làm gì vậy? Tiểu sư tử ngơ ngác nhìn tiểu bạch cắn qua cắn lại trên người mình, dù chỉ cắn được lông mà thôi.
"Thôi nào, đừng náo loạn nữa, không ăn thịt sẽ nguội đấy." Từ Diệp nhìn tiểu bạch đánh qua đánh lại trên người Kim Trạch, nuông chiều nói.
"Anh anh anh ——" (Hừ hừ, lần này tha cho ngươi!)
Tiểu bạch giận dỗi kêu một tiếng, rồi chạy về tiếp tục ăn thịt.
Vuốt ve lông cho tiểu bạch, Từ Diệp lại cầm thịt rắn bắt đầu nướng BBQ.
Bên ngoài, hai vầng trăng màu xanh nhạt treo trên bầu trời đêm, tỏa ánh sáng lung linh.
Trong hang động, một người hai thú ăn hết hơn nửa con trăn, thỏa mãn nằm dài trên mặt đất.
"Nào! Uống thuốc đi!" Từ Diệp đưa ống trúc đựng đầy nước thuốc đến miệng Kim Trạch. 【Thuốc mỡ trị thương】 do hệ thống chế tạo không chỉ bôi ngoài da mà còn có thể uống, uống vào mới là cách tốt nhất để chữa lành vết thương!
"Gầm ——" Đắng quá! Kim Trạch nếm một ngụm, lập tức bị đắng đến lè lưỡi, nhưng vẫn bị Từ Diệp ép uống hết toàn bộ thuốc.
"Ngoan, uống thuốc xong mới mau khỏi được!" Từ Diệp xoa xoa đầu tiểu sư tử.
Cho uống thuốc xong đã là đêm khuya, Từ Diệp lại dùng tảng đá lớn chặn kín cửa hang, sau đó bỏ thêm củi vào đống lửa.
"Ngủ đi! Ngủ ngon, tiểu sư tử." Từ Diệp ôm tiểu bạch nằm xuống chiếu, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Kim Trạch nhìn một loạt hành động của Từ Diệp, vô cùng kinh ngạc.
Hắn nhất định là pháp sư! Chỉ có pháp sư mới có thể làm được nhiều chuyện kỳ lạ như vậy! Pháp sư của bộ lạc Đại Hống đã không còn, Từ Diệp có thể trở thành pháp sư mới của bộ lạc chúng ta!
Dưới ánh lửa, tiểu sư tử trừng đôi mắt to tròn, nghiêm túc nhìn chằm chằm Từ Diệp, đồng tử màu vàng kim lấp lánh ánh sáng kỳ lạ.