Vạn Nhân Mê Lại Bị Hôn Ngốc Rồi

Chương 21.2: Bị nhốt trong WC

Dù giờ có cảm thấy không ổn thì đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ chốc lát sau, tiếng giày cao gót "cộc, cộc" đến gần.

Tang Miên cứng người, vô cùng khϊếp sợ.

Nữ quỷ vậy mà có thể đuổi kịp tốc độ của Hi Lăng, chẳng lẽ vẫn mang giày cao gót chạy?

Tố chất thân thể quỷ tốt như vậy sao?

Hi Lăng ngồi trên nắp bồn cầu, một tay nắm chặt eo Tang Miên, tay kia thì bịt chặt miệng cậu.

"Bé cưng, em không muốn bị phát hiện đấy chứ?"

Hi Lăng cắn cắn vành tai, thì thào vào tai cậu.

Hơi thở ám muội dinh dính, cả người hắn lại lạnh buốt như băng, Tang Miên cảm thấy mình giống như đang bị độc xà quấn lấy.

Khó mà phân biệt được nguồn gốc nảy sinh sợ hãi.

"Hức..."

Không tự chủ được bắt đầu nghẹn ngào.

Cánh môi non mềm hơi hé mở.

Ánh mắt Hi Lăng tối lại, ngón tay hắn mon men thò tới khe hở giữa hai cánh môi, trực tiếp thọc vào, du͙© vọиɠ ám muội tràn ra.

Tang Miên bị ghì chặt, hai mắt mê ly.

Quả nhiên dù có đổi thành người khác, đổi một địa điểm khác, kết quả vẫn sẽ như nhau---------

"Cộc, cộc!"

Tiếng giày cao gót nện trên đất ngày càng rõ, không ngừng đến gần gian vệ sinh chỗ hai người.

Khi còn cách một gian, lại giả như dịu dàng hỏi: "Tiểu đáng yêu, ở trong này sao?"

"Tiểu đáng yêu?"

"Nếu không ra, ta sẽ tức giận."

Thanh âm dần âm lãnh, vô cùng khϊếp người.

Tang Miên trốn trong lòng Hi Lăng run rẩy.

Được rồi, muốn sờ thì sờ đi, còn sống mới là quan trọng nhất.

Cậu bị che miệng, nói không nên lời, đương nhiên có nữ quỷ bên ngoài cậu cũng không dám nói.

Vì thế Tang Miên vươn ngón tay trắng nõn xinh đẹp dè dặt túm lấy vạt áo Hi Lăng.

Do quá căng thẳng nên hơi dùng sức khiến áo hắn bị nhăn một góc.

Tiểu đáng yêu đáng thương ngước mắt rưng rưng.

Ánh mắt yếu ớt, xinh đẹp nhất là khi trong đôi đồng tử sũng nước kia chỉ phản chiếu hình bóng của một mình hắn.

Hắn không thể cự tuyệt.

Hắn vĩnh viễn không thể cự tuyệt Tang Miên.

--------À trừ chuyện cậu kháng cự thân mật với hắn.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu ngước nhìn hắn, hắn đã giơ tay đầu hàng rồi.

Hi Lăng cúi đầu hôn lên vành tai ửng đỏ mềm mềm của cậu: "Yên tâm, ta ở đây."

Lời vừa dứt, tiếng giày cao gót đã dừng trước gian vệ sinh của họ.

"Khà khà."

Nữ quỷ vừa gõ cửa vừa hỏi: "Mở cửa đi, thật sự không mở sao? Số 31."

Tang Miên: ?!

Sao nghe có chút quen quen.

Không lẽ là....

Hiểu Điềm?!

Rõ ràng cậu đâu có làm gì cô ta, sao tự nhiên bị dí vậy QAQ.

Chẳng lẽ do cậu đã chứng kiến cái chết của Hiểu Điềm?

Thấy gõ cửa không có tác dụng, nữ quỷ ngừng lại.

Tang Miên còn chưa kịp thở phào, nữ quỷ đột nhiên đâm mạnh vào cửa!

Giống hệt lần đâm thủng cửa phòng khi nãy.

Khác biệt duy nhất là ở đây chật hẹp, cánh cửa gần trong gang tấc, phóng đại nỗi sợ lên gấp bội.

"Ức----"

Tiếng kêu sợ hãi nghẹn lại trong cổ họng.

Cả thân thể Tang Miên cứng đờ, túm chặt vạt áo trong tay, còn bóp lấy cánh tay Hi Lăng.

Nước mắt không tiếng động rơi lã chã như hạt châu đứt sợi, làm ướt cả cánh tay hắn.

Hi Lăng nghiêng đầu hôn Tang Miên một cái, sau đó chủ động lên tiếng: "Là ta, quay về."

Tiếng đυ.ng cửa biến mất.

Nhưng từ dưới khe cửa, Tang Miên vẫn thấy đôi giày cao gót đứng đó.

Hi Lăng nheo mắt: "Còn không đi?"

Khí thế đảo khách thành chủ.

Tiếng nói vừa dứt, đôi giày cao gót đỏ lập tức bỏ chạy như gặp quỷ.

Nữ quỷ vừa chạy vừa xoay người giơ ngón tay giữa.

Đồ tình nhân thúi lừa bịp, phi!!