Vạn Nhân Mê Lại Bị Hôn Ngốc Rồi

Chương 19.1: Án mạng xưa cũ

Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc của Hiểu Điềm, Kỳ Thù Yến mới thả Tang Miên xuống đất.

Mấy cái công phu mèo cào khi nãy của Tang Miên ấy à?

Đương nhiên là chẳng được tích sự gì.

Nếu thật sự có tác dụng thì cậu đã không bị ba tên bại hoại kia thay phiên nhau ức hϊếp rồi.

Chân trước vừa đáp đất, chân sau đã vào thế đuổi theo.

Nhưng vừa chạy được hai bước, cậu lại chợt do dự quay đầu quan sát người đàn ông mặc đồ cảnh vệ.

Cứ có cảm giác quen thuộc quái quái.

Chắc không phải Kỳ Thù Yến đâu nhỉ?

Nhưng dù có soi mói thế nào, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, một dáng vẻ nghiêm túc làm việc công.

Quả thực không giống Kỳ Thù Yến.

Không đắn đo thân phận của anh ta nữa, Tang Miên xoay người nhấc chân chạy đi.

Kỳ Thù Yến không ngăn cản cậu, chỉ khó chịu than thở: "Chỉ mới đổi cái mặt khác, đã không nhận ra nữa rồi. Chậc!"

Trước khi Tang Miên biến mất trong tầm mắt, hắn cũng cất bước đi theo.

Càng đuổi theo vào sâu bên trong càng tối om, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng lên óc, Tang Miên suýt thì nôn mửa tại chỗ.

Sao giống hệt lần xuống lầu một hôm trước vậy nè.

Tang Miên khó chịu che mũi.

Lại đi thêm mấy bước, xung quanh đột nhiên an tĩnh lạ thường, những tạp âm bên tai cũng càng thêm rõ ràng.

Sau lưng cậu, có tiếng bước chân.

Ai?

Đáy lòng trở nên bất an, Tang Miên không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nhớ lại mấy người ban nãy kéo Hiểu Điềm và viện trưởng một cách tàn nhẫn, cậu bất giác run rẩy.

Đừng là đám người đó.....

Tang Miên rụt cổ, lập tức bước nhanh hơn.

Không ngờ tiếng bước chân theo sau cũng nhanh hơn.

Càng lúc càng đến gần, tim Tang Miên cũng sắp bắn ra ngoài.

"Ưm--------"

Một bàn tay đột ngột bịt kín miệng cậu.

Trong nháy mắt, nước mắt sợ hãi trào ra.

Bị bắt rồi QAQ.

"Ngoan, là tôi."

Giọng nói quen thuộc khiến Tang Miên sửng sốt.

Chẳng biết sao, giây sau liền bật khóc.

"Anh----anh cố ý dọa tôi!"

Tang Miên hít mũi một cái, cố gắng thu lại nước mắt.

Cố làm cái mặt hung dữ mắng chửi Kỳ Thù Yến.

Chỉ tiếc là đang khóc nên ngược lại trông càng giống làm nũng hơn.

Kỳ Thù Yến phì cười, nhẹ nhàng ôm lấy Tang Miên: "Xuỵt, dẫn em vào, đừng tới quá gần những người đó."

Nghe vậy, Tang Miên bèn im lặng.

Nhưng vẫn hung hăng lườm hắn một cái.

Đồ tồi! Mãi mãi là đồ tồi!

Tốc độ chạy của Kỳ Thù Yến nhanh hơn Tang Miên rất nhiều, động tĩnh cũng nhẹ hơn, đuổi theo lặng yên không một tiếng động.

Không ngờ nơi cuối cùng lại là văn phòng viện trưởng.

Giống như trở lại điểm xuất phát.

Kỳ Thù Yến thả Tang Miên xuống, giúp cậu đẩy cửa vào.

"Cưng à, tôi ở bên ngoài đợi em."

Vừa dứt lời, hắn lập tức biến mất.

Tang Miên nín thở, cảnh tượng trong phòng đập vào mắt.

Không biết có phải do công lao của Kỳ Thù Yến hay không mà cậu không hề gặp phải một NPC nào.

Hiểu Điềm và viện trưởng đang bị trói gô nằm trên đất, giãy giụa yếu ớt.

Tang Miên ôm ngực hít sâu một hơi, sau đó vội vàng chạy về phía hai người họ.

Nhưng mới đi được mấy bước, cánh cửa khép hờ phía sau bất ngờ bị đẩy ra.

Tang Miên bị doạ cho đứng tim.

Lần này chắc chắn không phải Kỳ Thù Yến.

Trái tim nhỏ bé của cậu sao có thể chịu nổi nhiều lần kinh hãi như vậy QAQ.