Vạn Nhân Mê Lại Bị Hôn Ngốc Rồi

Chương 7.2: Chứng đói khát da thịt

Cẳng chân dài của Kỳ Thù Yến gập lên, kẹp chặt eo Tang Miên: "Nếu tôi nói cho em câu trả lời chính xác, thì em sẽ ở lại sao?"

Tang Miên không phải không hiểu ý nghĩa câu hỏi này, ấp úng không biết nên nói thế nào.

Kỳ Thù Yến hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó thở dài.

Em nên nói sẽ ở.

Nhưng hắn sợ một khi Tang Miên không có được đáp án, con mèo nhỏ cho đến tận bây giờ vẫn luôn không tự biết mình này lại dùng cách khác để quyến rũ người khác.

"Tôi là chứng đói khát da thịt," dứt lời, hắn còn không quên giẫm Kỳ Thù Diên một cái: "Còn tên đó sao, hắn thích ngược đãi người, không muốn bị hắn ta trói thì cách xa hắn ra."

Tang Miên bỗng ngẩn người.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu kiềm chế ý muốn chạy chốn, còn muốn hỏi thêm vấn đề khác.

Không đợi cậu hỏi tiếp, Kỳ Thù Yến chủ động nói: "Bọn tôi là một người, nhưng cũng không giống nhau."

Thấy Tang Miên vẫn ngẩn ngơ cái hiểu cái không, hắn lại nói tiếp: "Em cứ coi chúng tôi là hai người dùng chung một thân thể."

"So với rối loạn nhân cách thì thực tế phức tạp hơn một chút."

Kỳ Thù Yến liếc nhìn đồng hồ, ôm lấy Tang Miên, nhanh chóng giúp cậu thay quần áo.

Sau khi thay xong, hai chân Tang Miên như nhũn ra, hai mắt ngập nước hung hăng trừng Kỳ Thù Yến một cái.

"Bé ngoan, nhớ kỹ, không được xuống lầu một."

"Ban đêm cho dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được mở cửa."

"Còn nữa, không được tin bác sĩ, không được tin bất kỳ một nhân viên y tế nào ở đây."

Tang Miên bấu cửa, quay đầu nhìn Kỳ Thù Yến đứng trong phòng, có vẻ như hắn không định đi cùng cậu.

Hắn đứng ngược sáng, không thể thấy rõ vẻ mặt hắn.

Nhưng như vậy cũng tốt, trước khi rời đi, cậu không quên nói một tiếng cảm ơn với Kỳ Thù Yến.

Vừa mới bước ra cửa, nhiệm vụ chi nhánh hiện lên thông báo hoàn thành.

"Chúc mừng kí chủ đạt được 2000 tích phân, thương thành đã mở."

Tang Miên trở về phòng mình, theo lời nhắc nhở mở thương thành xem, tìm được mục mua sắm thời gian hồi sinh.

Một phút tốn đến mười vạn tích phân.

Tang Miên:?!!

Đùa à!

Tương lai mù mịt QAQ.

Thôi, vẫn là nghĩ cách sống sót qua thế giới này trước rồi tính.

Nhiệm vụ chủ tuyến còn chưa có manh mối nào.

Tang Miên click đóng lại hệ thống thương thành, ra khỏi phòng đi vào thang máy, chuẩn bị tới lầu ba xem một chút.

---- Lần này không đυ.ng phải Kỳ Thù Yến hay Kỳ Thù Diên nữa.

Cũng không phải giờ ăn cơm, trong phòng ăn cũng rất vắng người, Tang Miên quét mắt một vòng cũng không phát hiện được vấn đề gì.

Đang định tới nơi khác kiểm tra, chợt có tốp bốn người đùn đẩy nhau đi tới phía cậu.

Tang Miên lập tức cảnh giác, không ngừng quan sát bọn họ: "Mấy người... Có chuyện gì không?"

Đám người vốn muốn tới hỏi thăm tin tức, nhưng sau khi nghe giọng nói mềm mại của Tang Miên lại có chút mơ màng.

Một nữ sinh tóc đen dài đứng bên trái phản ứng nói: "Chúng tôi đều là người chơi, chỉ muốn tới trao đổi tin tức."

Đầu óc ba người còn lại cuối cùng cũng thanh tỉnh chút, bọn họ không ngừng gật đầu, sợ rằng Tang Miên không tin.

Tang Miên nửa tin nửa ngờ: "Tôi không tìm được manh mối gì có ích cả."

Một cô gái mặt tròn xinh xắn trong nhóm đẩy hai người khác ra, nở nụ cười yêu kiều đi tới cạnh Tang Miên: "Chào cậu, tôi là Kiều Kiều, tiểu mỹ nhân tên là gì thế?"

"A, xin chào, tôi là Tang Miên." Tang Miên nhỏ giọng đáp.

"Tên rất đáng yêu." Kiều Kiều híp mắt nói, "Đúng rồi, cậu có quen biết NPC đúng không? Trông quan hệ giữa các cậu rất tốt."

Tang Miên lắc đầu một cái, cậu thật sự nghĩ giữa mình và Kỳ Thù Yến không có gì.

Chỉ có ôm ôm hôn hôn?

"Chúng tôi chỉ nói mấy câu, không thể nói là tốt." Tang Miên nhỏ giọng đáp.

Vừa nói, ngón tay cậu vừa khẩn trương kéo kéo vạt áo.

"Vậy anh ta có nói cho cậu tin tức gì hữu dụng không?" Kiều Kiều học theo dáng vẻ Tang Miên, cũng nhỏ giọng hỏi.

"Hả..."

Tang Miên chớp chớp đôi mắt nai, ánh mắt thuần lương vô tội, nhưng hồi lâu cũng không lên tiếng.

Nữ sinh tóc dài kia có vẻ là nhóm trưởng, chủ động nói: "Chúng tôi có thể chia sẻ với cậu trước."

"Lần trước cậu rời đi sớm nên không biết. Chúng tôi đã kiểm tra thi thể của người chơi đó, nội tạng bị lấy đi một nửa, nửa còn lại đã bị phá hoại thối rữa."

"Tuy không rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo chúng tôi suy đoán, chắc hẳn có hai nhóm người."

----Một đợt lấy đi, một đợt phá hủy.

"Chúng tôi còn tìm được một chiếc chìa khóa, chỉ dẫn nói rằng đây là chìa khóa văn phòng của viện trưởng bệnh viện tâm thần, nhưng tạm thời vẫn chưa biết chỗ dùng của đạo cụ này."