Vạn Nhân Mê Lại Bị Hôn Ngốc Rồi

Chương 4.1: Mèo nhỏ bị trêu chọc

Kỳ Thù Diên nhìn bộ dạng này của Tang Miên mà hứng thú dạt dào.

Xem ra tiểu mỹ nhân thật sự không biết, con mồi càng giãy giụa thì thợ săn lại càng hưng phấn.

Hắn rút ngón tay ra, lợi dụng Tang Miên đang phát ngốc, lại lần nữa giở mánh cũ.

Tang Miên khó chịu ngẩng đầu, cả mặt đỏ au.

Cảm giác bị đùa bỡn rõ như ban ngày.

Lại chỉ có thể cam chịu.

"Hức...!"

Ánh mắt Tang Miên lộ ra vẻ đáng thương cầu xin tha thứ.

Đuôi mắt đã bị nước mắt nhiễm đỏ, hai gò má cũng ướŧ áŧ xinh đẹp.

Tầm mắt Kỳ Thù Diên chậm rãi đảo qua khuôn mặt cậu, không buông tha bất cứ chi tiết nào, như đang hồi tưởng hương vị.

Khi trái tim Tang Miên đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, Kỳ Thù Diên lại đột ngột cúi đầu hôn lên một bên má cậu, cắn cắn vành tai, thấp giọng nói: "Bé ngoan."

Ngón tay hắn rời khỏi cánh môi Tang Miên, còn nhéo nhẹ một cái.

Ám muội quá độ khiến hô hấp Tang Miên cứng lại, kinh hãi tưởng chừng như sắp ngất.

Nước mắt càng không thể ngừng lại.

Tang Miên hoảng hốt ra sức vùng vẫy muốn thoát ra, lại bị Kỳ Thù Diên dễ dàng chặn lại.

Còn bị hắn ấn vào trong ngực.

Cậu co rúm cả người, ngón tay tinh tế túm lấy một góc áo của Kỳ Thù Diên.

Giống như con mèo nhỏ dù sợ sệt nhưng lại không thể không nhào vào lòng ôm ấp yêu thương.

Kỳ Thù Diên thực thích cái phản ứng này của Tang Miên, hơn nữa Tang Miên nhỏ nhắn mềm mại, ôm đi cũng không cảm thấy nặng chút nào.

Rốt cục khi Tang Miên ý thức được Kỳ Thù Diên vẫn muốn tiếp tục duy trì tư thế này, cậu sợ hãi vùng vẫy kịch liệt.

"Đừng..."

Kỳ Thù Diên vỗ vào eo cậu cảnh cáo, Tang Miên kiềm nén sợ hãi đối mắt với hắn, nước mắt lấp lánh đọng lại trên hàng mi trực rơi xuống.

Cậu không hiểu, vì sao cậu lại đυ.ng phải loại chuyện này.

Rõ ràng còn chưa gặp được người chơi khác...

Kỳ Thù Diên hơi cúi đầu, ghé vào cần cổ Tang Miên hít một hơi thật sâu.

Thật ngọt.

Quả nhiên giống với cái khăn mặt kia, không, không giống, rõ ràng là thơm ngọt hơn rất nhiều.

Tang Miên bị hắn giở trò biếи ŧɦái, sợ tới mức run lẩy bẩy.

May là lúc này Kỳ Thù Diên cuối cùng cũng buông cậu ra, thả cậu lại trên mặt đất.

Chân vừa chạm đất, Tang Miên không dám dừng lại dù chỉ một giây, lại càng không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của hắn, vội vàng vọt vào nhà ăn.

Hận không thể cách càng xa người này càng tốt.

Lúc này, rốt cục 77 cũng lấy lại được tự do.

Bộ dạng nó khóc lóc hệt như Tang Miên: "Ôi, kí chủ, cái tên bại hoại kia lại làm gì cậu rồi? Sao anh ta vẫn cứ luôn khi dễ cậu vậy, thật là quá đáng."

Lời nói của 77 khiến Tang Miên nhớ tới những hành vi vượt quá ranh giới khi nãy.

Cậu thật sự xấu hổ không thể nói, , mặt đỏ lên, chỉ kể lại qua loa.

Tuy bị đối xử quá đáng, nhưng cũng không phải toi công, Tang Miên vẫn thu được lợi từ đó.

... đương nhiên không phải kiểu thu hoạch da thịt cận kề.

Vừa nãy quá hoảng sợ nên không rảnh rỗi chú ý, nhưng khi tâm trí bình tĩnh lại, rất nhanh cậu đã ý thức được một vấn đề.

Kỳ Thù Yến ban sáng và "Kỳ Thù Yến" hiện tại khác nhau rất nhiều!

Người ban đầu trông có vẻ hung ác, nhưng cùng lắm cũng chỉ làm đau tay cậu.

Còn người hiện tại tựa hồ không hung dữ như vậy, nhưng lại khiến đáy lòng cậu sinh ra sợ hãi, không rét mà run.

Này không phải đổi thành người khác rồi chứ?

"Chẳng lẽ nói anh ta cái gì mà rối loạn nhân cách... a đúng rồi, nhân cách phân liệt?" Tang Miên nhỏ giọng thầm đoán.

Dựa theo mục gợi ý, nói không chừng rất có thể là đáp án này.

"Có khả năng lắm đó." 77 nói.

Tang Miên lập tức thả lỏng: "Lần sau tìm cơ hội xác nhận một chút là được."

Không ngờ, nhiệm vụ cũng không khó như cậu nghĩ.

Vậy ít nhất lúc nghỉ dưỡng sau khi kết thúc thế giới cũng sẽ không lo bị đói chết.

Tang Miên hào hứng bắt đầu ăn cơm chiều.

Cậu bưng khay cơm, tìm được một góc tương đối hẻo lánh ngồi xuống.