Vạn Nhân Mê Lại Bị Hôn Ngốc Rồi

Chương 1.1: Bé ngoan, cầm quần áo của tôi để làm gì?

Đầu đau quá, giống như bị nứt đôi...

Cả người sũng nước như đang chìm sâu dưới biển, nước không ngừng tràn vào mũi miệng đến không thể thở... Ục...

Cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Tang Miên vùng vẫy loạn xạ, chút động tác này gần như đã hao hết sức lực còn lại của cậu, chỉ hi vọng có thể bắt được cọng rơm cầu sinh cuối cùng.

"A ô..."

Cậu không ngờ chỉ với động tác đơn giản mà lại khiến cả cơ thể mỏi nhừ, tựa như có dòng điện kì quái chạy qua.

Rốt cuộc cũng tóm được.

"Khụ khụ khụ..."

Cả người Tang Miên bủn rủn vô lực tựa vào thành bồn tắm, vừa ho vừa nôn ra nước trong cổ họng.

Cơ thể mảnh mai không ngừng run rẩy, tựa như vừa bị ai hung hăng khi dễ, nhu nhược đáng thương.

Cơn đau buốt bao phủ toàn thân, khiến cho Tang Miên cuộn người lại như đứa trẻ mới sinh.

Lúc này, cậu nằm trong bồn tắm lớn khiến bản thân xuất hiện một loại tư thái rất thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng ngay cả khi nhếch nhác đến vậy vẫn không cách nào che dấu hào quang rực rỡ tựa như tạo vật của thần linh.

Da thịt lộ ra trên mặt nước ướŧ áŧ oánh nhuận, như tuyết bay ngày đông giá, lại nõn nà tựa bạch ngọc.

Tỉnh xảo, nhưng mong manh dễ vỡ.

Mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn nhu thuận dán lên sườn mặt, chỏm tóc con con vểnh lên giữa đỉnh đầu có chút đáng yêu.

Hàng mi dài rậm tựa cánh bướm đang đậu, vì kinh sợ mà không ngừng run run.

Một lúc lâu sau, mi mắt rũ xuống mới chậm rãi ngước lên, lộ ra một đôi mắt nai con xinh đẹp được che giấu. Đôi con ngươi trong veo thuần tuý tựa lưu ly quý giá, long lanh không tỳ vết, dường như chưa từng lây dính chút bụi bặm nào nơi nhân gian thế tục.

Nhưng lúc này trong đôi mắt kia chứa đầy sự mông lung, mờ mịt cùng vô tội.

Giống như một con búp bê thiên sứ được thần linh ưu ái dung nhan tuyệt mỹ nhưng lại mong manh yếu đuối.

Lúc này, đèn treo trên trần nhà khẽ động, ánh sáng vụn vặt rơi vãi lên khuôn mặt trắng bệch tinh xảo như món quà của thần linh, cơ hồ có một loại mỹ cảm kinh tâm động phách.

"Ưʍ..."

Đôi môi anh đào vô thức phát ra tiếng kêu khẽ, mềm mại êm ái như con mèo nhỏ ngoan ngoãn bị ức hϊếp.

Tang Miên run rẩy mở to mắt, lọt vào tầm mắt chính là buồng vệ sinh chật chội.

Xa lạ, sợ hãi, bất an.

Cậu không dám nhìn loạn, vội vàng hoảng loạn thu hồi ánh mắt.

Hai gò má trắng nõn không có lấy một tia huyết sắc, trong đôi mắt trong suốt còn cất giấu sự khϊếp đảm sống sót sau tai nạn.

"Mình không phải, không phải đang ngủ sao?"

Tang Miên khó hiểu

"Sao vừa tỉnh đã ở chỗ này?"

"Kí chủ cậu chết rồi nha." Hệ thống đột ngột lên tiếng.

Tang Miên: ?!

"Tôi ngủ đến chết?"

Tang Miên còn chưa kịp thương tâm, đã phải trợn mắt khϊếp sợ.

Này, thế này không phải quá mất mặt sao?!

Ngay sau đó chính là tủi thân.

Sao lại chết chứ huhu QAQ

Đang khóc tang thì đột nhiên Tang Miên rùng mình một cái, vì ngâm trong nước quá lâu, nước trong bồn tắm lớn sớm đã lạnh, cậu còn uống không ít vào bụng...

Tang Miên vội vàng quấn cái khăn lên người, hai chân trắng trẻo trần trụi gấp gáp chạy ra ngoài.

Bên ngoài là một gian phòng đơn tương đối đơn sơ nhưng cũng khá sạch sẽ.

Tang Miên chuẩn xác chạy tới cái tủ một lòng muốn tìm quần áo, lại không ngờ bên trong tất cả đều là đồng phục bệnh nhân!

Cậu chưa chuẩn bị tâm lý nên lập tức bị doạ cho nhảy dựng.

"Cái này... là sao chứ?"

Hệ thống chiếu màn ảnh cùng lời chỉ dẫn hiện ra trước mắt cậu.

[Đây là một bệnh viện tâm thần, cũng là bệnh viện duy nhất tồn tại trong phạm vi trăm dặm quanh đây.]

[Nhưng bệnh viện này khá cổ quái, bởi vì ở đây chưa từng có bệnh nhân nào thành công xuất viện.]

[Có tin đồn nói rằng mỗi ngày đến nửa đêm đều sẽ nghe thấy tiếng khóc cực kì thê thảm.]

[Cậu là bệnh nhân mới nhập viện ở bệnh viện tâm thần này.]

Hả, bệnh viện tâm thần??!

Trái tim Tang Miên nhảy lên.

Thoáng chốc, hơi nước đã phủ kín hốc mắt xinh đẹp theo bản năng.