Quận Chúa Xinh Đẹp Đem Lòng Yêu Mã Văn Tài

Chương 36: Như thế nào là đoạn tụ?

Công Tôn Huyền Ninh có chút buồn cười, dùng mũi tên dính máu chỉ vào Ngân Tâm: “Là ta đả thương công tử nhà ngươi?”

“Ngân Tâm!” Vương Huệ kêu lên: “Là Công Tôn công tử cứu công tử nhà ngươi! Ngươi vừa chưa nghe hết đã chạy ra!”

Thời buổi này nngười tốt thật sự là không dễ làm a, cứu người lại bị vu khống, Công Tôn Huyền Ninh nhìn bộ dáng Ngân Tâm khϊếp sợ, nhếch khóe miệng cong lên, lưu lại một câu ‘không có ý tốt, ta cũng không nên cứu công tử nhà ngươi.’ Sau đó xoay người tiêu sái rời đi.

Có hơi kỳ quái chính là Chúc Anh Đài bị thương, ca ca tốt Lương Sơn Bá của nàng ta vậy mà không có đến, quái lạ!

Lương huynh bên này bị nhắc mãi đột nhiên hắt xì một cái, nhìn sắc trời, hỏi: “Tứ Cửu, Anh Đài và Ngân Tâm như thế nào còn chưa trở về?”

“Chúc công tử đến chỗ Tạ tiên sinh, có lẽ Ngân Tâm thấy Chúc công tử còn chưa trở về nên trở lại tìm.” Tứ Cửu cũng có chút lo lắng: “Công tử, nếu không ta đi xem đi?”

Lương Sơn Bá buông quyển sách đứng dậy: “Cùng đi đi.”

………………………………………………

Công Tôn Huyền Ninh mặc một thân Nguyệt Bạch viện phục dính đầy máu ở thư viện đi tới đi lui, thỉnh thoảng sẽ gặp được mấy học sinh, xa xa nhìn Huyền Ninh liền bị dọa mất hồn, Huyền Ninh cúi đầu nhìn mình: Giống quỷ đến vậy sao?

“A!! Quỷ a!!”

Huyền Ninh vừa mới vào cửa đã bị tiếng quỷ tru này làm cho kinh hãi, bất đắc dĩ nhìn Mã Thống đã lâu không gặp, bịt lỗ tai, lớn tiếng rống lên: “Khóc tang à! Đừng ầm ĩ!”

“Công… Công… Công…”

Huyền Ninh nhíu mày: “Cái gì công công a, lại nói lung tung cẩn thận ta…”Nói xong vung nắm đấm.

Nào biết Mã Thống đột nhiên liền quỳ khóc rống lên: “Công Tôn công tử, ngài tuổi còn trẻ tại sao lại chết… Hu hu hu… Công Tôn công tử a… Ngươichết thật thảm…”

Được, lúc này thật sự thành khóc tang, Công Tôn Huyền Ninh đỡ trán cười khổ.

“Mã Thống! Ngươi nói ai đã chết!?” Mã Thống đang khóc tang, trong phòng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, giọng nói có vẻ lo lắng.

“…Công tử…”

Mã Văn Tài liếc mắt một cái liền nhìn thấy Công Tôn Huyền Ninh một thân toàn là máu, bị bóng đêm che dấu trong ánh mắt hiếm khi có một tia hoảng loạn, một phen giữ chặt Huyền Ninh: “Ngươi bị thương?”

Bị hành động này của Mã Văn Tài làm cho kinh ngạc một chút, Huyền Ninh vẫn có hơi không thích ứng xua xua tay, tỏ vẻ không ngại, nhìn Mã Thống còn đang khóc, Huyền Ninh thật sự rất muốn chặn miệng hắn ta.