"Chỉ cần có thể giải quyết, giá cả đương nhiên không thành vấn đề." Chu Vận nghĩ, nếu thực sự có thể giải quyết, tự nhiên cũng không cần lo bị tiết lộ ra ngoài.
"Vậy cô đợi chút, cháu đi gọi mẹ cháu." Ngôn Ngôn nghe vậy rất vui vẻ.
"Không cần đâu, mẹ dậy rồi." Giản Ninh từ trong phòng bước ra.
"Cô Giản, làm phiền cô rồi." Lần này, ánh mắt Chu Vận nhìn Giản Ninh cuối cùng cũng không còn khinh thường nữa.
"Muốn con bé vui vẻ ra đi e là phải tốn chút công sức, chị đi chuẩn bị cho con bé vài thứ mà mấy bé gái hay thích đi." Giản Ninh nhìn cô bé trên lưng chị ta, thầm nghĩ, trước tiên phải cố gắng xoa dịu cơn giận của cô bé đã.
Chu Vận nhanh chóng gọi điện cho quản lý, nói mình định chu cấp cho một bé gái ba tuổi ở đây, bảo cô ấy chuẩn bị đồ ăn, mặc, dùng cho bé gái ba tuổi gửi đến.
"Lúc mất chắc con bé mới được hơn một tuổi." Giản Ninh nhìn vóc dáng cô bé đoán, đồng thời có chút nghi ngờ nhìn Chu Vận.
Chu Vận nghe vậy thì làm rơi điện thoại, cả người gần như không đứng vững, không thể nào, tin tức họ gửi đến, rõ ràng đứa bé này mất năm ba tuổi, chẳng lẽ họ lừa chị ta?
Vì hành động của Chu Vận, cô bé trên vai chị ta run lên, nhờ sự thiện chí của Ngôn Ngôn, cô bé ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Giản Ninh: "Cháu mất lúc hai tuổi, cháu không cần đồ của bà ấy."
"Vậy em muốn gì?" Ngôn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô bé, chẳng lẽ cô bé không muốn váy đẹp như Nữu Nữu sao?
Câu hỏi của Ngôn Ngôn khiến cô bé bối rối hiếm thấy, lúc mất cô bé mới hai tuổi, điều nghe nhiều nhất là mình là đứa con gái chết tiệt không ai cần, họ bế cô bé về không phải để làm công chúa, mà là để hầu hạ họ sau này, vì vậy họ rất hung dữ và không tốt với cô bé.
Nhưng cứ cách một khoảng thời gian họ lại trở nên đặc biệt vui vẻ, cũng cho cô bé mặc quần áo sạch sẽ, cho cô bé đồ chơi, đồ ăn ngon, rồi chụp rất nhiều ảnh, lúc đó ngày nào cô bé cũng mong chờ cái ngày không có quy luật này.
Cô bé nhỏ bé đương nhiên không hiểu điều này có nghĩa là gì, vì vậy cũng không hiểu tại sao sau ngày này, ba mẹ và anh trai lại như biến thành người khác.
Mặc dù Ngôn Ngôn nói không đầu không đuôi, nhưng Chu Vận nhanh chóng hiểu ra cậu đang nói chuyện với ai, chị ta ổn định tinh thần, trong mắt có chút mong đợi, cô bé muốn gì mới chịu rời đi.
Thấy cô bé cứ im lặng, Giản Ninh lại lên tiếng: "Vậy cháu có muốn đầu thai, có một gia đình mới không?"
"Không muốn, họ sẽ không tốt với cháu." Cô bé lắc đầu lia lịa, tuy lúc chết mới hai tuổi, nhưng làm ma chín năm nay, cô bé đã biết được rất nhiều chuyện.