Trong mơ, đứa bé cứ khóc lóc hỏi chị ta, tại sao không cần con, tại sao không quay lại thăm con?
Đoạn ký ức này đối với Chu Vận hoàn toàn là đau khổ, chị ta cố gắng đẩy đứa bé ra, nhưng lại phát hiện mình không thể thoát ra được, sau đó lại nhìn thấy đứa bé há miệng đầy máu lao tới cắn mình, không chỉ cắn chị ga, mà ngay cả Nữu Nữu cũng không tha.
"Đừng mà." Chu Vận hét lên một tiếng, nhanh chóng tỉnh dậy khỏi giấc mơ, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi, dù đã tỉnh dậy, cảm giác hồi hộp trong mơ vẫn còn, Chu Vận đưa tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng mắng Ngôn Ngôn một trận.
Nữu Nữu bị tiếng hét của Chu Vận đánh thức, cô bé dụi dụi mắt, giọng nói còn có chút mơ màng: "Mẹ, làm sao vậy?"
Chu Vận ổn định tinh thần: "Không có gì, chuẩn bị dậy thôi."
Nữu Nữu thấy sắc mặt Chu Vận tái nhợt, không khỏi có chút lo lắng: "Mẹ, sắc mặt mẹ khó coi quá, mẹ gặp ác mộng sao?"
"Mẹ không sao, con mau dậy đi, đừng quên đi chơi với anh Bắc Tuần nhé." Chu Vận chuẩn bị đi rửa mặt nước lạnh cho tỉnh táo.
"Con biết rồi." Nữu Nữu có vẻ không tình nguyện lắm, Lục Bắc Tuần lạnh lùng khó gần, nghĩ đến cô bé xuất hiện trong giấc mơ của mình, Nữu Nữu xoa xoa má, rõ ràng chỉ là đứa bé con mà lại bắt mình gọi chị, còn cướp đồ chơi và váy đẹp của mình nữa chứ.
Nữu Nữu cảm thấy mình thật xui xẻo, đến trong mơ cũng có người bắt nạt mình.
Chu Vận rửa mặt xong, trang điểm lại, cuối cùng cũng che đi được vẻ mệt mỏi trên mặt. Trong lúc tết tóc cho Nữu Nữu, cô không khỏi nhớ đến đứa trẻ ngày xưa.
Lúc mới sinh ra, tóc đứa bé dày và đen, không giống Nữu Nữu, tóc vừa mềm vừa ít đến đáng thương.
Chu Vận mải suy nghĩ, không để ý tóc Nữu Nữu bị rối, Nữu Nữu nhăn nhó kêu đau.
"Được rồi, mẹ sẽ nhẹ nhàng hơn." Chu Vận nói rồi buông lỏng tay.
Thật ra chị ta đã rất lâu không nghĩ đến đứa trẻ đó, ngay cả khi đến đây, chị ta cũng chỉ nhớ đến những ký ức không vui.
Những năm này, phần lớn tình yêu thương chị ta dành cho Nữu Nữu đều mang tâm lý bù đắp, chị ta đã dồn cả tình cảm dành cho đứa trẻ kia lên người Nữu Nữu.
Vì sự cố nhỏ này, tâm trạng buổi chiều của Chu Vận cũng không tốt lắm, trong lòng vừa lo lắng Giản Ninh có biết được gì không, nếu chuyện này bị phanh phui, sự nghiệp của chị ta chắc chắn sẽ tiêu tan tại đây.
Lúc ăn tối, Chu Vận có chút không tập trung, Nữu Nữu lại thấy vui vẻ vì cuối cùng mẹ đã không bắt mình đi lấy lòng Lục Bắc Tuần nữa.