Ngôn Ngôn nhìn bóng dáng cao lớn đang bận rộn trong bếp, không khỏi thở dài lần nữa, nhà họ quả thật rất nghèo, không chỉ không thuê nổi người giúp việc nấu ăn mà còn không gọi nổi đồ ăn bên ngoài, trách sao cậu không mập bằng cậu bé hàng xóm.
Nghĩ đến đây, Ngôn Ngôn không khỏi thở dài một hơi, gia đình này, dù sao cũng phải do cậu thay đổi mới được.
So với đồ ăn bên ngoài, Giản Ninh thích những món Bùi Thời Minh làm hơn, dù chỉ là món mì rau thanh đạm, anh cũng có thể làm rất ngon.
Sau bữa ăn, Giản Ninh giục Bùi Thời Minh đi nghỉ ngơi, cô còn đang mong chờ bữa tối thịnh soạn.
Bùi Thời Minh nhìn cô với ánh mắt tươi cười: "Vậy em ngủ cùng anh một lát nhé?"
Giản Ninh đúng là có thói quen ngủ trưa, nên không từ chối, tất nhiên, trước khi về phòng, hai người không quên dặn cậu bé về phòng ngủ trưa.
Ngôn Ngôn đồng ý, nhưng sau khi về phòng lại không ngủ ngay, cậu bé gọi Tiểu Hắc đến hỏi một số việc.
Tiểu Hắc tuy là một con mèo, nhưng tuổi tác lớn hơn cậu nhiều, nên chắc chắn hiểu biết cũng nhiều hơn cậu.
*
Trong phòng gần như tràn ngập hơi thở của Giản Ninh, Bùi Thời Minh gần như vừa chạm vào gối đã ngủ thϊếp đi, nhưng Giản Ninh lúc này không hề có chút buồn ngủ nào.
Nghĩ đến hắc khí trên người Bùi Thời Minh khi anh trở về, đây là lần đầu tiên cô ra tay ở thế giới này, có lẽ đây chính là sức mạnh của "cốt truyện"?
Nghĩ đến việc trong sách chỉ dùng một câu để miêu tả về cô sau này [Những ngày tháng bi thảm của Giản Ninh mới chỉ bắt đầu], câu nói này khiến Giản Ninh rất khó chịu, thậm chí cô cũng không còn thiện cảm với Cố Vãn và Lục Thanh Ngôn, tất nhiên, cô cũng càng tò mò hơn về cái gọi là con cưng của vận mệnh.
Bùi Thời Minh ngủ rất say giấc này, khi anh tỉnh dậy thì người bên cạnh đang ngủ ngon lành, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, sau đó mới lặng lẽ đứng dậy.
TV trong phòng khách được bật rất nhỏ, Ngôn Ngôn vẫn đang không ngừng chuyển kênh, miệng còn lẩm bẩm: "Sao lại không có nhỉ?"
Ngôn Ngôn cau có, cậu đã chuyển hết tất cả các kênh nhưng tiếc là không tìm thấy bộ phim truyền hình vừa xem lúc nãy, cậu còn muốn học thêm vài chiêu nữa.
"Một mình lẩm bẩm gì vậy?" Bùi Thời Minh rót nước xong, bưng cốc đến bên cạnh Ngôn Ngôn.
"Không có gì đâu, ba ngủ dậy rồi ạ?" Thấy Bùi Thời Minh đi ra, Ngôn Ngôn vui vẻ.
Bùi Thời Minh nhấp một ngụm nước trong cốc, gật đầu với cậu bé, sau đó thấy cậu bé hào hứng chạy đến kéo áo anh: "Vậy chúng ta đi nấu cơm thôi."
Bùi Thời Minh liếc nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã bốn giờ, có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.