"Ngôn Ngôn nói em nhận công việc mới?" Giọng nói ôn hòa của Bùi Thời Minh truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Ừm, ban đầu em định từ chối, nhưng vẫn còn nợ Lâm Tư Viễn một ân huệ, vừa hay Ngôn Ngôn cũng không phản đối, nên em nhận lời." Giọng Giản Ninh có chút uể oải.
"Cũng tốt, cứ coi như đưa Ngôn Ngôn đi chơi." Bùi Thời Minh gật đầu tán thành.
"Ngày mốt đoàn làm phim sẽ đến nhà lắp camera quay một số cảnh trong nhà, anh cứ về căn hộ bên kia nhé." Giản Ninh nhắc nhở.
"Được." Bùi Thời Minh biết Giản Ninh luôn phân biệt rõ ràng giữa cuộc sống và công việc nên nhanh chóng chấp nhận đề nghị của cô.
"Ngày mai còn phải đến công ty, tối nay em phải ngủ sớm." Mặc dù Giản Ninh không nói rõ, nhưng Bùi Thời Minh biết cô đang nhắc mình nên cúp video.
"Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon!" Giản Ninh nói xong đưa điện thoại cho Ngôn Ngôn bên cạnh.
"Ba ơi, ngủ ngon, con yêu ba, moah." Cậu bé nói xong mới từ từ cúp máy.
"Đi tắm đi, mẹ đã xả nước sẵn rồi." Giản Ninh nhắc nhở cậu bé vẫn còn mùi lẩu đi tắm.
Đợi đến khi cậu bé tắm xong về phòng, Giản Ninh mới trở về phòng mình.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau, người đánh thức Giản Ninh là tiếng chuông cửa của Tần Mỹ Quyên, không ngờ cô ấy lại đến sớm như vậy.
Đợi đến khi cô ra khỏi phòng, hai người một lớn một nhỏ đã ngồi vây quanh bàn ăn chờ cô.
Tần Mỹ Quyên cảm thấy, mặc dù đã hợp tác với Giản Ninh vài năm, nhưng cô ấy vẫn luôn bị cô làm cho kinh diễm, dù lúc này cô chỉ mặc áo choàng ngủ, mặt mộc, nhưng vẫn đẹp đến mức kinh người.
Đợi đến khi Giản Ninh lại gần, ngồi xuống bên cạnh, cô ấy càng nhìn rõ hơn làn da của cô, trắng nõn mịn màng, đầy collagen, thậm chí không nhìn thấy lỗ chân lông, nói cô mới hai mươi cũng có người tin.
"Mặt tôi có hoa à?" Giản Ninh quay đầu nhìn Tần Mỹ Quyên đang nhìn chằm chằm mình.
"Không phải, chỉ là muốn hỏi cô làm thế nào để dưỡng da, tôi chỉ hơn cô một tuổi, sao da lại kém hơn nhiều như vậy." Tần Mỹ Quyên nói xong, sờ lên má mình một cách đầy cảm khái.
"Trước đây không phải đã nói với cô rồi sao?" Giản Ninh có chút khó hiểu.
"Nếu không phải chúng ta quen biết đã lâu, tôi nhất định sẽ nghĩ cô đang lừa tôi, thôi, đến lúc lên chương trình, nếu có người hỏi đến, cô cứ nói là nhờ tiền đi." Nhớ lại phương pháp Giản Ninh đã nói với mình trước đó, Tần Mỹ Quyên không khỏi thở dài.
Giản Ninh nhíu mày: "Tại sao tôi phải nói dối, họ tin hay không thì tùy."
Biết tính cô, Tần Mỹ Quyên cũng không khuyên can nữa, chuyển sang nói về chủ đề khác: "Hồ sơ của các khách mời khác tôi đưa cho cô hôm qua cô đã xem chưa?"
"Chưa, tối nay sẽ xem." Tối qua cô làm gì có thời gian xem những thứ đó.