Ngôn Ngôn nhanh chóng ôm "chiến lợi phẩm" của mình nhắc nhở Giản Ninh đang tiếp tục lấy đồ ăn vặt bên kia: "Mẹ ơi, nhà hết đồ ăn rồi, nhớ mua đồ ăn nhé."
Giản Ninh và Bùi Thời Minh đều không thích người không quen biết đặt chân vào không gian riêng, cho nên trong nhà không thuê người giúp việc nấu ăn, vệ sinh cũng là một tuần cho người làm một lần.
Ngày thường đều là Bùi Thời Minh nấu ăn, đây là ngày thứ ba anh đi công tác, hai ngày trước Giản Ninh và Ngôn Ngôn dùng nguyên liệu trong tủ lạnh đối phó qua ngày, hôm nay nguyên liệu trong tủ lạnh đã hết sạch.
"Chút nữa ăn ở ngoài luôn đi." Ngày mai phải bắt đầu chuẩn bị công việc rồi, tối nay coi như tự thưởng cho mình vậy.
"Vậy chúng ta ăn gì, hamburger gà rán ạ?" Ánh mắt Ngôn Ngôn lóe lên sự mong đợi.
"Không, chúng ta ăn lẩu băng chuyền." So với hamburger gà rán, Giản Ninh muốn ăn lẩu hơn.
"Vâng ạ." Khuôn mặt tươi cười của Ngôn Ngôn có chút sụp đổ, nhưng nghĩ lại, lẩu băng chuyền cũng tốt hơn đồ mẹ làm, nghĩ vậy, cậu bé nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Giờ này đúng là giờ ăn tối, Giản Ninh tuy là một diễn viên hạng mười tám, nhưng cũng từng có trường hợp bị nhận ra giữa đám đông, cho nên dù đã đến quán, cô vẫn đeo khẩu trang và kính, Ngôn Ngôn nhanh mắt nhìn thấy góc bên kia có chỗ trống: "Mẹ ơi, chúng ta qua đó đi."
Hai mẹ con ngồi xuống, nghĩ đến ngày mai phải đi ký hợp đồng, để tránh nổi mụn, Giản Ninh đành nhịn đau bỏ qua nồi lẩu cay yêu thích, chọn cùng nồi lẩu cà chua với cậu nhóc.
Đây không phải lần đầu tiên cô đến cửa hàng này, thế là nhanh chóng phát hiện bọn họ có món viên mới, cô lấy một phần cho vào nồi, đợi đến khi chín thì ăn thử một viên, viên thịt khoai lang tím, người nghĩ ra món này chắc là thiên tài.
Cô bình tĩnh nuốt viên thịt trong miệng, gắp hết hai viên còn lại trong nồi cho cậu nhóc bên cạnh: "Ăn nhiều ngũ cốc thô một chút."
"Vâng mẹ." Ngôn Ngôn vừa rồi đã thèm viên thịt này rồi, nhưng mẹ cứ không cho cậu lấy.
May mắn là tối nay không có ai nhận ra Giản Ninh, để họ yên tĩnh ăn xong bữa tối, hai mẹ con về đến nhà đã gần chín giờ.
Giản Ninh để đồ ăn vặt vào tủ, nhìn sang người bên cạnh: "Lát nữa ba gọi video về, biết phải nói gì không?"
"Tối nay chúng ta ăn mì cà chua trứng." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Ngôn tràn đầy nghiêm túc.
Giản Ninh hài lòng gật đầu, sau đó đặt điện thoại lên bàn trà rồi đi tắm.
Mùi lẩu khắp người khiến cô có chút không chịu được, khi cô ra ngoài, cậu nhóc đang cầm điện thoại nói gì đó với người bên trong, nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi vui mừng nói: "Mẹ ra rồi."
"Lại không sấy tóc." Thấy Giản Ninh tóc ướt đẫm đi ra, giọng nói của Bùi Thời Minh tràn đầy bất lực.
"Lát nữa em sấy." Giản Ninh không thích sấy tóc.