Lần đầu tiên cô nhìn thấy một ấu tể nhược thú như vậy.
Dolly chớp mắt, nhìn chằm chằm vào La Dương.
Oa! Bé con này còn có cái đuôi đáng yêu.
La Dương vươn tay, nhưng hắn không lấy được dịch dinh dưỡng, hắn nhìn về phía Dolle, lập tức phát hiện trong mắt của cô lóe lên tia sáng khát vọng.
Loại ánh mắt si mê ngây dại này hắn thường xuyên gặp ở những tên thú hai chân trong mơ.
Muốn chấm mυ'ŧ.
Muốn sờ.
Muốn đem hắn về nhà nuôi.
La Dương: ???
Bất ngờ ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ người thú hai chân này sẽ đem hắn về nhà?
Sau này, hắn sẽ sống ở trong một môi trường tốt đẹp, được thú hai chân chăm sóc yêu thương?
La Dương hồi tưởng lại những khung cảnh trong giấc mơ, những ngày tháng sống chung với người hầu hai chân kia, không khỏi há miệng, nghiêng đầu nhìn Dolly.
Dolly giật mình hô một tiếng, dịch dinh dưỡng ở trong tay rớt ra rơi xuống mặt đất.
Nàng đưa tay vuốt ve ngực của mình, trong mắt lóe lên hình ngôi sao nhỏ.
La Dương cúi đầu cười thầm, quả nhiên người thú hai chân này đã bị hắn mê hoặc.
Dolly không có lập tức cung cấp dịch dinh dưỡng cho hắn, mà để cho hắn ngồi ở bên cạnh chờ đợi.
La Dương ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế, nhìn Dolly tiếp tục công việc phân phát dịch dinh dưỡng cho đám nhược thú nghèo đói.
Hai tay của hắn đặt lên đầu gối, đôi tai thỏ đung đưa qua lại rất nhịp nhàng.
Hắn từng là một con mèo Napoleon chân ngắn, mặc dù hiện tại bản thể của hắn là một con thú nhỏ đầy lông còn là động vật ăn cỏ, nhưng chỉ cần đáng yêu là được rồi.
Mặc kệ ở đâu, đáng yêu là đủ!
Tuy không còn oai nghiêm như trước nữa nhưng hắn vẫn rất tự tin rằng bản thân có thể khiến Dolly mê mẩn.
Thật vất vả mới tìm được người hầu mới, lần này hắn nhất định sẽ trân trọng.
Nửa giờ sau, Dolly đã hoàn thành công việc của mình, cô đưa nửa hộp dịch dinh dưỡng còn lại cho La Dương, sau đó miễn cưỡng cười rồi nói lời tạm biệt.
Ở Thái Các Tinh này, việc đem động vật yêu thích rời đi đó đồng nghĩa với việc lừa bán, hoặc những hành động như sờ lỗ tai, chạm người đều là những biểu hiện quấy rối.
Cho dù cô rất thích La Dương, Dolly cũng chỉ có thể đứng xa xa mà ngắm nhìn, cho hắn một ít dịch dinh dưỡng, cũng không dám làm ra cử chỉ quá khích.
La Dương: ???
Hết rồi?
Người thú hai chân lại dám bỏ lỡ một chủ nhân lông xù đáng yêu như hắn?
Hắn đều cố tình nghiêng đầu tỏ ra ngốc manh.
Tai thỏ trên đầu không ngừng lắc lư, rồi sau đó rũ xuống ở hai bên má.