Vi Thần

Chương 8

Chương 8
Kính Hồ dưới ánh trăng tỏa ánh sáng lung linh như những vì sao rơi xuống trần gian.

Hồ nước sâu thẳm như mực, nhìn từ xa tưởng như nghiên mực tĩnh lặng không lời trên bàn học của hắn. Có một chiếc thuyền hoa dạo chơi trong hồ, mũi thuyền treo ngọn đèn l*иg đỏ âu ấm áp, chiếc bóng soi trên mặt hồ như thể đóa sen hồng nở rộ trong nước. Giữa thuyền hoa có ca nữ đang đàn hát, giọng hát du dương trầm bổng, nghe rồi lại nghe, linh hồn rồi sẽ không biết bị dẫn tới phương nào.

Ba tháng ba năm ngoái, liễu xanh trổ mầm non, nhành đào hồng trong viện nở sớm hai ba đóa, Thôi Minh Húc cứu được Tề Gia cũng tại hồ này. Là duyên hay là nghiệt? Trăm nỗi niềm không cách chi tháo gỡ.

Nếu không cứu y, hắn – tiểu công tử Thôi gia – sẽ không thi cử thất bại, sẽ không chắp tay nhường đi cái chức trạng nguyên lấy dễ như trở bàn tay. Nếu không cứu y, lòng hắn có thể không vướng bận đi cưới Ngọc Phiêu Phiêu, có thể tối nay chính là đêm động phòng hoa chúc của hắn. Nếu không cứu y, bất cứ đồn đãi trong triều nào sẽ không xúc phạm đến hắn, hắn sẽ cười cho qua như trước đây, coi như bụi bậm lướt qua không khéo rớt xuống vai. Nếu không cứu y, sẽ không phát sinh nhiều chuyện đến vậy, sẽ không kéo ra nhiều phiền não và sầu bi khó có thể gọi tên đến vậy. Cứu y chắc chắn là một sai lầm, là một sai lầm tột cùng.

Cánh tay cầm vò rượu đong đưa vô lực, rượu chao đảo bắn tung tóe lên vạt áo, Thôi Minh Húc kéo tuột lăng vân quan đã nghiêng vẹo từ lâu, cúi người, thấy được chiếc bóng ngược nhếch nhác cẩu thả của chính mình trên mặt nước, sắc mặt trắng xanh, tóc tai bù xù, chán nản lại sa sút. Bực dọc, sốt ruột, phẫn nộ, dẫu rượu có ngọt ngào thì nuốt vào cũng chỉ là vị đắng chát khó chịu. Nếu không có Tề Gia thì tốt quá, hắn sẽ làm một phiên phiên công tử ngạo khí át người như trước, quần áo gấm vóc, cao quan đai bướm, cả ngày chỉ đá gà ngắm hoa, không biết đến mùi vị của ưu sầu.

Tề Gia, trong tim trong mắt đâu đâu cũng là Tề Gia, tâm tình kiềm nén quá sâu phun trào, từng làn từng làn sóng sáng trong hồ đều tạo nên một bóng hình Tề Gia. Là Tề Gia quấy phá nhịp bước của hắn, là Tề Gia sửa đổi con đường bằng phẳng không trở ngại của hắn, khiến hắn lùi bước, chần chờ, do dự và không nỡ. Hắn bỏ lỡ tương lai của mình, bỏ lỡ hôn sự của mình, thậm chí, nếu không phải hắn thấy bóng dáng vụt lóe lên rồi biến mất ấy trong Xuân Phong Đắc Ý lâu, sao hắn có thể để tên quy nô làm dơ quần áo, sinh ra một trận phong ba tranh đoạt tình nhân, rước lấy sự nổi giận của đại ca hắn, do đó mới bị đuổi khỏi gia môn? Tề Gia, tên ngốc tử tay chân vụng về, là y kéo hắn từng bước một lệch khỏi con đường mà hắn nên tiến bước, là y dẫn hắn rời xa, là y đưa hắn đến vách núi, đều là y! Tất cả căn nguyên nguồn gốc đều là y!

Vậy mà y cũng không tự biết, thật là tên ngốc tử. Kẻ dưới mặt hồ cười tự giễu, Thôi Minh Húc ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tươi cười càng ngày càng mờ nhạt. Tên ngốc tử kia có gì tốt? Không thạo trị quốc, không hiểu việc quân, thi thư cũng nông cạn, hoàng đế tìm y thì làm được gì? Có chuyện gì mà ba ngày triệu tiến cung hết hai lần còn chuyện trò không hết? Có quan hệ thế nào mà có thể có giao tình với hoàng đế? Đừng nên tưởng tượng, đừng nên miên man suy nghĩ, chẳng qua là tâm tư không bởi con người.

Sau khi tan triều có kẻ cười không mang ý tốt: “Trong sử sách chuyên phân ra một loại, gọi là nịnh hạnh.”

Đương nhiên không thể tin, thế nhưng không tin vào điều này thì tin được vào lý do nào? Thế nên lòng càng thêm buồn phiền càng thêm rối loạn, ngay cả thứ rượu mạnh cay nồng cũng không thể trấn át. Vung tay, vò rượu nhỏ va vào thân cây “loảng xoảng” vỡ tan tành.

Sau thân cây có một bóng người nhá lên, Thôi Minh Húc hét to: “Ra đây.” Đôi mắt bị hơi rượu xông đến đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào bóng cây như giao thoa với ma quỷ.

Từ phía sau gốc cây xuất hiện một người, mặt tròn, thấp hơn hắn một cái đầu, đôi mắt đen láy không dám nhìn thẳng mắt hắn, sợ sệt rơi xuống vạt áo bị rượu bắn tung tóe.

Hai mươi năm trời Thôi Minh Húc tướng mạo đường hoàng, tại sao cứ mỗi lần chật vật nhếch nhát đều bị y trông thấy? Thật đúng là oan nghiệt. Trong lòng cảm thấy kịch hơn, càng không muốn gặp lại y, chân như mọc rễ, nửa bước cũng không xê dịch được, vậy nên chỉ đành phải nheo chặt hàng mi, đêm đen lại thêm vẻ hung hiểm: “Ngươi theo ta làm gì?”

Vì vậy cái người quấn lấy gốc cây đầu càng cúi thấp, toàn thân lộ vẻ căng thẳng: “Ta, ta thấy huynh đi từ quán rượu ra, không yên tâm, cho nên, cho nên…”

Y còn chưa nói xong, Thôi Minh Húc đã không khống chế nổi mà ngắt lời: “Đủ rồi!”

Thất vọng ăn mòn sự kiên nhẫn cuối cùng. Tại sao cứ luôn là thế này? Tề Gia mỗi lần cùng hắn nói chuyện sẽ lắp bắp, vẻ mặt thận trọng giống như đứng trước mặt y không phải Thôi Minh Húc mà là thứ sài lang hổ báo yêu ma quỷ quái. Nếu không có thân cây phía sau để núp thì có thể y đã bước lùi, bước lùi lại bước lùi, lùi thẳng đến đường chân trời rồi! Rõ ràng y không như vậy với Vu Giản Chi và hoàng đế, giao tình giữa họ rốt cuộc thâm sâu đến mức nào? Hắn căm ghét cái thái độ yếu thế chùn chân của y, điệu bộ như vậy luôn luôn khiến hắn khinh thường lại không kìm nổi mà nhói lòng. Nhìn thân thể y hầu như đều dán sát lên thân cây, Thôi Minh Húc không tài nào chịu đựng được, đột ngột vươn tay nắm lấy cổ tay Tề Gia, kéo y đến trước mặt, mũi giày đối mũi giày, hắn thấy mồ hôi chảy trên chóp mũi y: “Ngươi…” Hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ưm?” Cổ tay bị siết, dùng lực tàn bạo đến mức như muốn bóp nát mạch máu, Tề Gia nhịn đau ngẩng đầu.

“Đêm qua ngươi ở ngự thư phòng làm gì?”

Thôi Minh Húc thấy Tề Gia cau chặt mày, con ngươi đen thẳm nhìn thẳng tắp vào hắn trống rỗng như bị hút mất linh hồn. Một chút hối hận xuất hiện trong đầu, hắn không ngờ vừa mở miệng đã hỏi chuyện này. Chẳng qua… chẳng qua là, hoàng đế tại sao cứ hậu đãi y như vậy? Quan trường như chốn hổ sói, tại sao đến nay y vẫn còn tứ chi lành lặn lông tóc vẹn nguyên? Ai thay y cáng đáng tai họa, giải trừ nguy nan? Y dùng thứ gì để đền ơn? Những nghi vấn kìm nén trong lòng, khuấy đảo đến nỗi đứng ngồi khó yên.

Hắn thừa nhận rồi! Hắn không yên lòng về y, hắn quan tâm tới y, hắn thích y, hắn thừa nhận rồi! Bên dưới Xuân Phong Đắc Ý lâu hắn đã không dám bước ra nhưng hiện tại hắn sẽ bắt đầu lại từ đầu. Hắn thích y, thế nên hắn không thể chịu đựng được việc y có vướng mắc với người nào khác, dẫu cho người nọ là thiên tử tôn quý.

Nỗi lòng Thôi Minh Húc thiên hồi bách chuyển, Tề Gia chỉ ngẩn ra nhìn hắn, biểu cảm cứng ngắc dần dần thả lỏng, khóe môi rụt rè nhếch lên: “Tìm vài thứ, bệ hạ muốn chọn một mặt dây ngọc thưởng cho Lục thừa tướng, dự định sau buổi tảo triều hôm nay sẽ tặng. Thôi tiểu công tử có thể tìm đến nhị công tử Thừa tướng phủ, Lục Hằng Kiệm đại nhân, để kiểm chứng.” Giọng điệu chợt lạnh đi đột ngột, tựa như những trận gió lạnh bỗng nhiên quật khởi bên bờ.

Thuyền hoa dần trôi ra xa, tiếng nhạc của ca nữ lặn ngụp trong tiếng nước, gió đêm thổi đến, men rượu bị thổi bay hết phân nửa, Thôi Minh Húc nghe ra giọng điệu xa lạ của y, bỗng thấy ân hận. Không nên hỏi, thật ra không hỏi cũng không sao. Cổ tay bị nắm trong tay giãy dụa muốn thoát khỏi, Thôi Minh Húc vội vàng giữ thật chặt: “Ta…”

“Buông ra!”

Tề Gia nóng vội, hai tay cùng vùng ra, Thôi Minh Húc không ghì y lại được, chỉ có thể buông tay. Nhưng nương theo sự vùng vẫy của Tề Gia, cơ thể cũng thuận thế ngã về phía sau.

Hai người đang đứng bên bờ hồ, sau giờ ngọ đã đổ một cơn mưa lớn làm bùn đất trơn ướt, bước chân Tề Gia loạng choạng, theo quán tính nghiêng về phía mặt sườn, mà phía y hướng đến chính là hồ nước sâu thẳm như mực.

“Cẩn thận!” – Thôi Minh Húc thấy y ngã về phía hồ, vội vàng nhướng người nhào theo hướng Tề Gia.

Trong lòng luôn oán giận, nếu trước đây không cứu y, hắn sẽ không quen biết Tề Gia, hắn sẽ đỗ trạng nguyên, cưới Ngọc Phiêu Phiêu, khiến người trong thiên hạ ước ao, trên hoạn lộ thênh thang của mình hắn sẽ thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý. Cứu Tề Gia là một sai lầm, sau đó cùng y qua lại, ở nhờ Tề phủ, đặt y ở trong tim, một bước sai, bước bước sai. Là hắn từng bước từng bước đi tới ngã rẽ. Cho dù biết rõ cứu y là một sai lầm nhưng chuyện tới trước mắt, hắn sẽ lại phi thân đi cứu y, cũng như lúc này, biết làm sao hơn.

Thân thể kề sát nhau, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, giữa bầu trời đêm chỉ còn nghe tiếng hai người thở gấp, Thôi Minh Húc vững vàng ôm lấy thân thể Tề Gia, lo lắng thốt ra: “Ngươi đứng cho vững!”

Tề Gia ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn hắn: “Thôi Minh Húc.”

Đây là lần đầu tiên y gọi cả tên họ của hắn, trái tim Thôi Minh Húc không khỏi thấy run sợ.

“Ta thích ngươi đã ba năm rồi, còn lâu hơn cả ngươi thích Ngọc Phiêu Phiêu.”

Đêm nay không trăng, ánh sao thưa thớt, Thôi Minh Húc chợt cảm thấy hắn không nhìn rõ Tề Gia hoặc giả Tề Gia trước mặt đột ngột biến thành một người mà hắn không hề quen biết.

“Ta biết ngươi từ rất sớm, sớm hơn cả ba năm về trước. Ngươi viết một bài thơ, truyền khắp kinh thành, ngay cả kẻ thất học cũng biết đọc. Tiểu công tử Thôi gia thông minh bẩm sinh, phong thái tao nhã, học vấn tốt, dung mạo tốt, gia thế tốt, mọi thứ đều tốt, toàn bộ kinh thành đều nói thế, rộng khắp thiên hạ cũng không tìm được người thứ hai. Cha ta nói nếu ta có được phân nửa của phân nửa của ngươi thì tốt biết bao, mai sau ông có thể yên lòng mà nhắm mắt. Thực ra ta đã nghĩ như vậy từ lâu, ông ấy nói như vậy, ta còn, còn… Ta sao có thể so sánh với ngươi chứ? Ta thì cố hết sức học cho thuộc bài, tại sao ngươi mới đọc có vài lần đã thuộc còn hơn ta?”

Tề Gia mở to hai mắt nhìn hắn, nghi hoặc tràn đầy giữa đôi mày, trong nhất thời Thôi Minh Húc cũng không biết nên đáp trả thế nào. Rồi lại nghe y tiếp tục nói: “Sau đó ta cứ luôn chú ý đến ngươi, tất cả chuyện của ngươi ta đều biết. Biết càng nhiều ta lại càng hiểu rằng dù ra sao ta cũng không có cách nào đạt được phân nửa của phân nửa ngươi, ta học không tới. Ngươi đứng trên trời cao, ta ở nơi đất thẳm, không thể nào so sánh.”

Trên thế gian này có những mục tiêu chỉ dựa vào nỗ lực là không đạt được, dù liều mạng kiễng chân cũng không hái được quả, nhưng với người khác thì duỗi tay ra là có thể với tới. Vận mệnh đã như vậy, dù không công bằng cũng đâu thể tránh né. Thế là hâm mộ đến đố kị, so với đố kị càng khắc sâu hơn gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần.

“Ngươi học vấn tốt, ngươi biết gặp người phải nói những chuyện gì, ngươi muốn làm gì thì làm nấy, không ai có thể cản ngươi, bất kể là chuyện của ai ngươi đều có thể phớt lờ, ai cũng không áp chế được ngươi!” Mà đây vừa vặn là những điều y không có, vậy nên khát vọng thấu xương: “Ta mãi dõi theo ngươi, khi ngươi cười, khi ngươi ngẩng đầu bước đi, khi ngươi cùng người khác nói chuyện, còn cả khi ngươi trèo tường trốn khỏi thư viện. Ta đều đang dõi theo, ngay sau lưng ngươi, ngươi không hay biết.”

Tay y nắm chặt vạt áo Thôi Minh Húc, Thôi Minh Húc cho rằng bàn tay ấy thực ra đã bấu vào l*иg ngực của hắn, đang tàn bạo bóp lấy trái tim hắn, ngay cả thở dốc cũng có thể mang lại sự đau đớn.

Lời nói trở nên hơi kích động, Tề Gia hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn vào mắt Thôi Minh Húc: “Tiếp đó, ta nghĩ, ta thích ngươi.”

Không đợi Thôi Minh Húc mở lời, y lại nói: “Ta ngu nhưng ta không ngốc. Cho nên, ta biết, ta thích ngươi.”

Xoay qua rồi lắc đầu, bên má lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hai chiếc răng nanh: “Hoá ra ngươi cũng nhìn ta như vậy, ta thật quá ngốc nghếch.”

Nụ cười độc nhất vô nhị xưa nay vẫn ngây thơ như trước, vì vậy sự thất vọng càng thêm rõ ràng. Ban đầu chỉ là tuyệt vọng, kết quả, cuối cùng vẫn là thất vọng.

“Đêm đã khuya, Thôi tiểu công tử, cáo từ thôi.” – Y khách sáo chắp tay vái hắn, xoay người rời đi, sống lưng thẳng tắp như cán thương, không thương tiếc đâm vào ngực hắn.

Trong lòng Thôi Minh Húc đau thương, nhanh chân đuổi theo: “Tề Gia…” Y còn chưa nói xong, những lời y muốn nói nhất còn chưa lên án hắn, y không thể cứ như vậy mà bỏ hắn lại, không thể.

Dưới chân trơn ướt, đầu gối nặng nề đập xuống đất, Tề Gia tan biến trong bóng cây loang lổ, không đuổi kịp.

Màn đêm thăm thẳm, mọi nhà đều đóng kín cửa, trong con hẻm nhỏ im phăng phắc không tiếng động chỉ có tiếng bước chân gấp gáp của hai người.

Thôi Minh Húc muốn hét gọi y lại, bầu không khí bốn bề quá yên tĩnh, một chữ “Tề” mới ra khỏi miệng, đứa trẻ nhà nào đó vừa ra đời ở kế bên đã “Oa ——” lên nỉ non, sau đó chó sủa gà gáy liên tiếp. Người bị đánh thức mở cửa sổ quát mắng: “Ai đó? Nửa đêm nửa hôm, không ngủ thì để cho người khác ngủ!”

Ba chữ “Ta xin lỗi” đột ngột tắc ở cuốn họng, trong chớp mắt cũng không dám hấp tấp nữa. Tề Gia trước sau vẫn không quay đầu nhìn hắn một lần, thế nên càng thêm nôn nóng.

Thôi Minh Húc nói: “Tề Gia, ngươi chờ một chút.”

Nhịp chân Tề Gia bước nhanh hơn, chuyển thành chạy chậm.

Thôi Minh Húc nhỏ giọng: “Tề Gia, ta không phải có ý đó.”

Sườn mặt Tề Gia không chút rung động như món điêu khắc đá.

Thôi Minh Húc đuổi theo đến nỗi đầu đầy mồ hôi: “Tề Gia, ta… ta chỉ, chỉ hỏi thế thôi.”

Lần này ngay cả sườn mặt cũng không nhìn thấy, mũi chân y nhón lên, cả người đã nhảy về đằng trước, chỉ để cho Thôi Minh Húc một bóng lưng chối từ.

Khó khăn lắm y mới dừng trước cửa Tề phủ, Thôi Minh Húc vội vàng sải một bước dài đến trước mặt y: “Tề Gia, là ta không đúng. Ta…” Chạy quá nhanh, hơi thở đều trở nên hổn hển.

Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Tề Gia lách mình chui vào trong, Thôi Minh Húc thấy thế, vươn tay muốn kéo y lại: “Tề Gia, ta cũng thích ngươi.”

Đầu ngón tay chỉ chạm được vào một góc chéo áo, bàn tay viết thơ vẽ tranh thiếu chút nữa bị cửa kẹp nát. Đau đến không kịp la một tiếng, lời phải lấy can đảm để nói đã nói hết cho thần giữ cửa trên cánh cửa nghe cả. Thôi Minh Húc vẫy vẫy tay ảo não không thôi, hắn đã quên y tuổi thỏ, đã chạy rồi thì không ai đuổi kịp.

Thế là một đêm này trôi qua vô cùng khó khăn, khi bầu trời tờ mờ sáng vừa rọi vài tia nắng sớm Thôi Minh Húc đã rời giường, viết một phong thư gửi Giang Vãn Tiều, nhờ hắn ta mang mấy món đồ kì lạ từ Tây Vực về, Tề Gia tính trẻ con, sẽ thích. Mấy lời nói phải vắt óc suy nghĩ đầy cả một bụng, cứ âm thầm lẩm nhẩm trong đầu nhiều lần, một câu lại một câu lên án chính mình, giọng điệu phải nhỏ nhẹ, phải dịu dàng, kiểu thế này không giống với cách nói năng thường ngày của hắn, lúng túng mở lời mà không biết nói thế nào cho phải. Hắn lên kế hoạch một cách bí mật, muốn sau khi tảo triều kéo Tề Gia đến một góc vắng vẻ, mặc kệ y có vui hay không, hắn nhất định phải bàn chuyện đàng hoàng với y. Lần trước ở dưới Xuân Phong Đắc Ý lâu là hắn chạy trốn, lần này hắn muốn cứu vãn lại.

Trái tim thấp thỏm như chiếc kiệu chòng chành, hoảng loạn bất an.

Vậy mà Tề Gia lại không thượng triều. Tiểu ngốc tử mặc kệ gió mưa chẳng bao giờ vắng mặt lần đầu tiên không xuất hiện trong hàng người.

“Tiểu Tề đại nhân bị bệnh, xin tĩnh dưỡng hai ngày.” – Vị thừa tướng với dung mạo bình thường đứng cạnh bên Thôi Minh Húc lơ đãng nói.

Trái tim lơ lửng trên cao của Thôi Minh Húc rớt mạnh xuống đất, ầm một tiếng vang dội đến mức người bên cạnh nói gì cũng không hay biết.

Thái giám trên thềm ngọc hắng giọng hô lớn: “Tân khoa tiến sĩ Thôi Minh Húc nghe chỉ.”

Thôi Minh Húc mờ mịt quỳ xuống nghe phong chức, rất nhiều người lần lượt quỳ gối cạnh bên, đều là những tân khoa tiến sĩ như hắn, có kẻ ở lại trong triều, có kẻ bị điều đi nơi khác, đó là những kẻ áo tím đai mãng, coi giữ một phương, cá chép một bước vẻ vang thành rồng.

Trong lúc ngẩn ngơ hắn nghe thấy tên mình: “Bổ nhiệm chức thứ sử Cức Châu… Nhậm chức cùng ngày.”

Thoáng chốc hắn không thể tin được, ngay lúc này lại điều hắn xuất kinh!

Trong tiếng ca ngợi của quần thần, Thôi Minh Húc chậm chạp cùng những người khác quỳ rạp trên đất, đầu váng mắt hoa. Lén ngẩng đầu, chưa nản lòng mà nhìn lên, người trên thềm ngọc khoác hoàng bào tráng lệ, uy nghi hiển hách, vương miện đính mười hai chuỗi ngọc che khuất gương mặt. Hắn nghĩ hoàng đế nhất định đang nhìn hắn, ánh mắt đằng sau chuỗi ngọc nghiêm túc bén nhọn, rõ rành rành đang nói với hắn ta cố ý đó.

Vị quân vương tầm thường bị người đời coi nhẹ chỉ cần vung ngự bút lên, hắn sẽ không đường chống lại, ông trời quả thật rất thích trêu ngươi hắn.

Hôm nay rời thành, biết đến bao giờ mới có thể trở về cố hương?

“Nhanh thôi.” – Đây là lời Thôi Minh Đường.

Người đại ca trước sau vẫn kiệm lời của hắn nói với hàm ý sâu xa: “Trước kia Phương Tái Đạo đại nhân đỗ thám hoa, bị điều đến Mân Châu nhưng qua một năm ông ấy nhờ long ân của tiên đế nên được triệu về. Có thể thấy, đường làm quan trọng chỗ cần mẫn. Nếu đệ có thể bớt càn quấy, tận tâm làm đến nơi đến chốn tạo dựng được thành tựu thì cho dù bệ hạ không ngợi khen, tự bách tính sẽ ghi nhớ công đức của đệ.”

Vừa chuyển đề tài, đôi mày hiếm khi dãn ra lại nhíu lại: “Làm quan một phương là làm phụ mẫu của nơi đó, trách nhiệm trọng đại, không phải trò đùa, còn không căng da của đệ lên, ngoan ngoãn học tập theo các vị tiền bối! Nhìn cái bộ dạng vô tích sự của đệ, biết gì đến sự vất vả lao động, nỗi khổ đói rét?”

Vươn một ngón tay chỉ vào chóp mũi Thôi Minh Húc, âm điệu cao hơn, như đoán chắc hắn nhất định sẽ gây chuyện thị phi: “Đệ nghe kĩ cho huynh, công việc ở địa phương lắt nhắt rườm rà, với đệ chỉ là tiện tay giúp đỡ, không có ý nghĩa, nhưng với bách tính đó có thể là sự ấm no từ nay đến cuối đời, không được sai sót dù chỉ mảy may! Bằng không, nếu xảy ra lỗi lầm gì, đệ lấy mạng đền mạng cũng không đủ số! Gánh nặng này đệ gánh nổi không? Suy nghĩ cho kĩ vào.”

Bình thường Thôi Minh Đường đối với Thôi Minh Húc không phải la mắng thì là quở trách, giờ đây lại cố ý gọi hắn đến sảnh đường, ngữ điệu tuy rằng cứng rắn nhưng sự quan tâm lại thể hiện trong lời nói.

Thôi Minh Húc im lặng không lên tiếng, gật đầu, nghiêm chỉnh hỏi han: “Nếu triều đình có vị quan đến tuổi hồi hương thì đệ có thể quay về không?”

“Không chắc chắn.” – Thôi Minh Đường ngẩn ra, chậm rãi lắc đầu: “Vậy phải xem ý chỉ của bệ hạ.”

Từ khi phụ thân từ trần, ấu đệ đã luôn ngỗ nghịch lấy đối nghịch với huynh ta làm vui, chưa bao giờ thể hiện vẻ quá nghiêm túc như vậy trước mặt huynh ta, Thôi Minh Đường không đành lòng đập tan sự trông mong nơi hắn, nói với vẻ cân nhắc: “Tất nhiên, dựa vào mặt mũi nhà họ Thôi chúng ta, việc này nói khó cũng không khó. Trước tiên đệ cứ yên lòng mà đi đi.”

Thôi Minh Húc cúi đầu không lên tiếng, trong lòng đã tỏ như gương sáng, Phương Tái Đạo là Phương Tái Đạo, vương triều này chỉ có duy nhất một Phương Tái Đạo, số người bị điều đến địa phương hơn mười năm nhưng không đường hồi kinh cũng có cả khối. Nghĩ như thế, hắn vô cớ thấy nôn nao. Nếu như hắn không quay về kinh thành được, bên Tề Gia phải làm sao bây giờ?

Ngày rời xa kinh thành gần ngay trước mắt, Thôi Minh Húc đơn giản ở lỳ tại Tề phủ.

Nha hoàn dâng trà nói: “Thiếu gia bệnh nặng, không tiện gặp khách.”

Thôi Minh Húc đành chịu, tiếp tục xoay vòng vòng trong sảnh, như thể kiến bò trên chảo nóng: “Ngươi nói với y lần nữa đi, ngày mai ta rời thành rồi, đi Cức Châu, là Cức Châu nghèo tới mức thứ gì cũng không có đó! Lúc… lúc nào trở về còn chưa chắc.”

Âm điệu càng nói càng nhỏ, hắn gấp đến độ đứng bật người dậy từ trên ghế, liên tục đi đi lại lại trong sảnh: “Ta muốn gặp y, nói với y mấy câu. Nếu y từ chối gặp ta, thì ta… ta sẽ đứng ở ngoài cửa, chỉ cần nói một câu thôi! Tốt nhất là… Ta, ta muốn gặp y một lát.”

Từ biệt vô vọng, sau này gặp lại chẳng biết là bao giờ.

Lúc này, có một người từ nội đường đi ra, một thân y phục màu đá xanh, bên hông thắt một bình an kết màu lục bích, trên phần kết còn đính một mảnh ngọc nhỏ, đích thị là thừa tướng Lục Hằng Tu, y thấy Thôi Minh Húc thì tiện thể bắt chuyện: “Thôi tiểu công tử, ngài cũng đến thăm bệnh? Thật là hiếm có.” Nở nụ cười khó đoán.

Thôi Minh Húc trở nên gượng gạo, chắp tay chào y: “Lục thừa tướng.”

Vị thừa tướng trẻ tuổi cư xử hòa nhã ân cần, danh tiếng trong triều thì tuyệt hảo, không mảy may xa cách cùng Thôi Minh Húc chuyện trò: “Thôi tiểu công tử và Tiểu Tề đại nhân là bằng hữu?”

“Đúng vậy.” – Thôi Minh Húc gật đầu nói, ánh mắt lướt qua vai y muốn xem thử xem Tề Gia có ở ngay tại nội đường không, nhưng lại bị một tấm màn trúc chắn ngang.

“A, ra vậy…” – Lục Hằng Tu suy tư trong chốc lát, sau không nói thêm gì nữa, lúc gần đi y chợt xoay người hỏi Thôi Minh Húc: “Thôi tiểu công tử, ngài thấy bệ hạ và Tiểu Tề đại nhân là thế nào?”

Lời này hỏi rất đột ngột và thẳng thắn, Thôi Minh Húc từ chỗ Tề Gia đã biết được hết nội tình, mặt nóng lên, nhất thời nghẹn lời: “Chuyện này…”

Lục Hằng Tu không đợi hắn trả lời, tự mình nói: “Người và người tương giao, chẳng qua là hợp ý hay không hợp ý mà thôi, nếu cứ mãi suy xét những nguyên do như quan chức danh lợi, thế thì quá phức tạp. Từ trước đến nay những lời đồn đãi vô căn cứ trong triều nhiều vô số, ngài là người thông minh, hẳn nhiên hiểu rõ đạo lý thanh giả tự thanh [1].”

“Ta…” Tất cả nỗi lòng trào dâng, Thôi Minh Húc càng thấy hổ thẹn, nói vòng vo: “Ta và Tề Gia…”

Nhưng Lục Hằng Tu lại cắt ngang lời hắn, vứt bỏ thần sắc thong dong, nói: “Ta chỉ biết ngài và Tiểu Tề đại nhân là đồng môn, tương giao ra sao thì quả thật không biết. Chẳng qua Tề Gia một mực tin tưởng ngài đối xử với y hoàn toàn không mang ác ý, vậy Thôi tiểu công tử đây phải chăng trước sau vẫn tin tưởng vào nhân cách của y chứ?”

Chỉ trong một câu nói. Màn trúc nhẹ nhàng lay động trong cơn gió phất, mọi thứ đằng sau tấm màn đều mờ mờ không nhìn thấy rõ. Hắn luôn mang tâm lý khinh miệt để đối xử với Tề Gia, luôn ngẫm xem y có gì tốt, nhưng hắn không nghĩ tới, hắn có chỗ nào không tốt. Hắn cứ nâng mình lên rất cao, lại nhìn người khác quá thấp kém. Hắn mãi cho rằng ngốc tử chính là ngốc tử, hoàn toàn vô dụng, vậy nên chỉ có vài tin đồn thất thiệt đã không giữ được niềm tin.

Vào lúc hắn rơi vào cảnh khốn cùng, tứ cố vô thân, tất cả mọi người đều bàng quan thờ ơ, duy nhất Tề Gia không hề do dự mà thu nhận hắn. Khi hắn nhếch nhác thảm hại nhất, bao giờ cũng có Tề Gia ở bên, y luôn biết Thôi Minh Húc muốn điều gì nhất, y luôn có thể tìm ra món đồ Thôi Minh Húc hài lòng nhất, y luôn có thể sắp xếp mọi việc khiến Thôi Minh Húc vừa ý nhất. Thử hỏi trong thiên hạ này ngoài Tề Gia ra còn ai có thể đối với hắn thật lòng thật dạ như vậy? Mà hắn ngay cả sự tin tưởng đơn giản cũng không thể giao phó, thảo nào Tề Gia thất vọng mà tránh né hắn như vậy.

Hắn cứ cười Tề Gia ngốc nghếch, hoá ra kẻ thực sự nực cười là chính hắn. Đáng ra Tề Gia không nên trốn Thôi Minh Húc mà nên là Thôi Minh Húc không mặt mũi nào đối diện với Tề Gia mới đúng.

Tề Gia à, ngốc tử ấy, tại sao mỗi lần đều là y, người nhượng bộ kiên nhẫn cũng là y, đến mức kiệt sức bởi tên gây sự không đạo lý này? A, kết quả là ức hϊếp Tề Gia ức hϊếp đến phần sâu thẳm nhất, chính là y – cái tên mồm miệng nhanh nhảu này – cũng không ăn hϊếp Thôi Minh Húc của y. Thật là…

Lần rời kinh này, tất cả đều có thể buông bỏ, chỉ có một mình Tề Gia, bảo hắn làm sao yên tâm cho được?

Cức Châu [2], quả như tên gọi, gai mọc thành bụi, cỏ dại không cao. Vương triều Đại Ninh từ khi lập quốc đến nay đã hơn hai trăm năm, bốn biển thái bình, chín châu yên ấm. Chỉ riêng Cức Châu là nghèo khổ khó khăn như xưa, so với chốn Giang Nam giàu có thì như trời và đất, làm cho bao đời thứ sử đều vắt óc suy nghĩ cho thấu suốt. Cảnh bần cùng này từ lúc khai thiên lập địa đã quấn lấy nơi đây, đất nước gốc nông nghiệp hi vọng nhất là mưa thuận gió hoà, một cơn mưa đúng thời vụ lúc sang xuân, một trận tuyết báo điềm lành vào đông chí, thế thì ngũ cốc được mùa, quốc thái dân an. Mà Cức Châu vẫn luôn thiếu nước, Long vương gia dường như cũng không dừng bước nghỉ chân, đất đai cằn cỗi đến mức hầu như không có gì, mười cân [3] hạt giống gieo trồng vất vả lắm chỉ thu hoạch được năm cân, những cây trồng chính cũng chỉ là dưa và đậu. Trời đã định là số bần hàn thì sức người dù cần mẫn mấy cũng không thắng nổi ông trời.

Rời kinh vào ngày hạ mát mẻ, hãy còn nhớ đóa hoa đào nở rạng rỡ trước viện, bông hoa súng trong ao khó khăn lắm mới tách ra một cánh nhọn. Hạ kiệu lần nữa, mới ngẩng đầu lên, hai mắt đã bị vầng thái dương như quả cầu lửa rọi sáng không mở ra được, mảnh đất dưới chân khô cằn đến mức nứt nẻ thành những vệt xấu xí một đường lại một đường giăng khắp mọi nơi. Đất màu vàng, bụi cát bay tán loạn trong không trung, tòa thành cũ nát đứng lặng sau vùng trũng hoàng thổ, thấp thoáng trong nền màu vàng đất. Ánh mặt trời chói mắt, lưng ướt một mảng mồ hôi lớn, quan bào mới tinh ướt nhẹp dính vào cơ thể, cả người như phần thịt làm nhân bánh bao bị đặt trong l*иg hấp mà chưng, ngay đến hơi thở hít vào cũng nóng hầm hập, đầu Thôi Minh Húc quay cuồng.

Đường xá mệt nhọc lại thêm không quen với khí hậu, vị quan mới nhậm chức còn chưa một lần thăng đường, Thôi Minh Húc đã ngã bệnh. Đầu choáng mắt hoa, tứ chi mềm nhũn, xương cốt cả người chỉ hét một tiếng cũng muốn rụng rời, hắn ngọ ngoạy muốn bò ra gọi người, mở miệng cả buổi ấy vậy mà không khạc ra được một chữ, cuống họng vừa khát vừa đau, giống như muốn bốc khói đến nơi. Nơi đây không có đám thái y diệu thủ hồi xuân như trong kinh, đành cậy nhờ kẻ có tiếng đến bắt mạch cho hắn. Sợ rằng người ta còn chưa đi đến nửa đường thì hắn đã bệnh chết trên cái chiếu lác chả mấy mát mẻ trước rồi.

Trong thành Cức Châu chỉ có một Tế Thế Đường, thầy lang nơi đó vừa đen vừa gầy, trưng ra cái mặt không có cảm xúc như cương thi, nhìn từ xa trông giống mấy cái cây chết ở ven đường, nói là nông phu còn dễ tin hơn. Ông ta vừa nhìn đã rõ sự không tín nhiệm trong mắt Thôi Minh Húc, bắt mạch qua loa, bỏ lại một câu “Không có gì đáng ngại”, kê một phương thuốc rồi đứng dậy rời đi, lúc gần đi, liếc mắt nhìn thoáng qua gương mặt Thôi Minh Húc, nói: “Xương cốt cơ thể đại nhân yếu ớt cho nên mới không chịu đựng được, dân đen làm việc nặng riết rồi quen, nằm một giấc là có thể rời giường lao động rồi.” Pha chút ý vị nhạo báng hắn mảnh mai.

Trước nay chưa có ai dùng ánh mắt này nhìn hắn, Thôi Minh Húc nằm trên tháp [4] tức đến nghiến chặt răng, quá nửa ngày cũng không nói ra câu nào. Cuống họng càng đau đến chết đi sống lại, hận không thể cầm lấy con dao, vung tay một nhát sạch bách không còn gì.

Lang trung địa phương ở vùng thôn quê đương nhiên sẽ kê đơn thuốc địa phương, bưng chén thuốc sánh sánh đen thùi, còn chưa uống vào mà mùi đã xông lên khó chịu đến mức buồn nôn, uống xong một hớp, đắng đến nỗi muốn nhổ ra. Bên cạnh lại không có vị đại tẩu dịu dàng hoặc tiểu ngốc tử ân cần chu đáo kia, ói đến mức trời đất quay cuồng cũng không ai nhớ mua mứt hoa quả cho hắn thông họng. Thôi Minh Húc tựa lên giường tháp suy nghĩ vẩn vơ, trước đây nghe nói những phương thuốc bí truyền ở nơi dân dã đều dùng thạch sùng sống giã nát hoặc cóc nhiều tuổi phơi khô rồi trực tiếp làm thuốc, cũng có nơi dùng rắn, dùng nhện, dùng bất cứ loài chim chóc bò sát quái lạ nào đến cả mấy thứ trên thân người chết, tự mình dọa mình, sợ đến nỗi đổ cả mồ hôi lạnh, thứ nước thuốc đen đen đó càng không uống nổi.

Ở đây như Hỏa Diệm Sơn trong truyện cổ, mặt trời chói lọi, mở bung cửa sổ cũng không có một cơn gió mát thổi vào. Tấm chiếu lác trải bên dưới đã nằm mấy ngày, nóng đến chừng có thể đốt trụi người ta.

Thôi Minh Húc chăm chú ngắm một gốc cây già nua không biết tên ngoài cửa sổ cả nửa ngày, lá cây không nhúc nhích tí nào, như là đã chết. Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có mình tên ốm đau hắn nằm đó. Cổ họng khát khô khó chịu, ấm trà đặt trên bàn, Thôi Minh Húc rướn người dậy, với không tới. Tên đầy tớ ngoài cửa chẳng biết đi đâu hóng mát rồi. Thế là hắn tiếp tục để cổ họng khó chịu, tiếp đó càng lúc càng thấy không thoải mái. Bệnh đến độ chửi một câu cũng không có hơi sức.

Mấy ngày nay quan viên lớn nhỏ ở Cức Châu đều áo mũ chỉnh tề chạy tới thăm viếng, người ngồi đầy phòng, sau màn hỏi han khách sáo không tìm ra chuyện gì để nói nữa, cả hai bên đều thấy lúng túng. Người xa lạ đó, ngoài cái gì mà hồng phúc tề thiên, ông trời phù hộ, còn nói chuyện thân mật gì được nữa?

Vậy nên càng nhớ mong Tề Gia, nhớ tới phát cuồng. Có Tề Gia ở bên thật tốt biết bao, khi thấy y ngồi bên cạnh mình mang theo vẻ mặt cẩn thận lại có chút khoái trá thì tâm trạng sẽ lập tức trở nên tốt hơn nhiều. Tề Gia có thể cùng trò chuyện với hắn, tiểu ngốc tử, khi y thật sự nói đùa thì không ai cười nổi, nhưng lúc nghiêm túc nói chuyện đàng hoàng lại làm người khác ôm bụng cười bò. Nhất định Tề Gia sẽ lo lắng về bệnh tình của hắn hơn cả hắn, sự đồng cảm ngập tràn như thác lũ sau mùa xuân về, sau đó hắn có thể vươn tay xoa đầu của y, cười mắng y một tiếng: “Ngốc nghếch.”

Từ lúc lên đường rời kinh hắn đã bắt đầu viết thư cho Tề Gia: “Tề Gia, ta sai rồi.”

“Tề Gia, ta chỉ hỏi chút thôi. Cho tới giờ ta không hề tin những lời kia.”

“Tề Gia, ta biết trước đây ta đối xử với ngươi không tốt, sau này nhất định ta sẽ tốt với ngươi.”

Viết thế nào cũng thấy không được tự nhiên. Dòng chữ còn chưa viết xong thì giấy đã bị vo thành một cục vứt đi, cứ viết, cứ vứt, tới Cức Châu, thư vẫn chỉ là một tờ giấy trắng như cũ. Cái hồi trong phòng thi, đặt bút xuống cũng không khó nghĩ như thế này.

Trên giường bệnh, tay cầm bút run rẩy viết bức hành thư [5] tuyệt hảo thành như gà bới, trút hết nỗi lòng.

“Tề Gia, từ biệt hơn một tháng, như cách trở bao năm. Tôi rất nhớ ngài, trằn trọc khó ngủ, nhớ thương thành bệnh…”

Ban đầu là hồi tưởng lại chi tiết từng chuyện mình làm sai, tiếp là sắp xếp liệt kê từng điều ra, viết quá nửa, không nói là tội lỗi chồng chất thì cũng thật sự hơi bị nhiều. Trong đầu trống rỗng, một bút hất lên, tăng tăng giảm giảm xén đi hai chuyện. Ý đại thể là: Tề Gia, ta sai rồi. Thứ nhất, sai ở chỗ vừa hôn ngươi xong đã ngoảnh đầu bỏ chạy; thứ hai, sai ở chỗ đã chạy còn tính trốn; thứ ba, sai ở chỗ đã trốn còn phớt lờ ngươi; thứ tư, sai ở chỗ đã phớt lờ ngươi thì thôi đi, còn nghe kẻ khác đặt điều thị phi…

Tóm lại một bước sai, bước bước sai, ngàn điều vạn điều đều là lỗi của Thôi Minh Húc. Ngày trước, lần đầu tiên hắn gặp rắc rối bị đại ca phạt viết thư hối lỗi cũng không nghiêm túc thế này.

Nửa chén thuốc đắng đặt ở đầu giường đã nguội lạnh, Thôi Minh Húc vừa cố gắng nuốt xuống vừa cầu mong, tiểu ngốc tử kia yêu ghét phân minh, ngàn vạn lần đừng có dỗi đến thư của hắn cũng không đọc.

Bệnh còn chưa khỏi hẳn, Thôi Minh Húc đã phải đội nắng chạy ra ngoài. Quan mới nhậm chức trong công việc như ba bó đuốc, chung quy không thể vừa mới được bổ nhiệm mà không làm việc gì, cứ suốt ngày nằm trên giường. Bách tín không bàn tán, nhưng dưới sự săm soi của thuộc cấp thì không mấy dễ chịu, giống như ông lang trung địa phương kia, trong nghi ngờ có chút ý khinh miệt, căn bản là không coi thứ sử trẻ tuổi vừa nhậm chức này ra gì. Thôi Minh Húc tính khí cao ngạo không chịu nổi điều này, mỗi sớm ráng đỡ thân thể thức dậy, đau cùng mình như đã chết một lần. Dù sớm thì có sớm nhưng mà huyện thừa, đám nha dịch, bọn họ như đã hẹn nhau, sớm chờ ở ngoài phủ cất tiếng chào hỏi, thấy hắn hốt hoảng chạy bổ từ phòng ra, người này nhìn người kia ăn ý cười cười, dường như đã dự liệu trước tình huống này. Trong lòng Thôi Minh Húc càng không dễ chịu.

Ngày trước ở kinh thành, những tưởng đói bụng chỉ có thể gặm màn thầu lạnh đã là cùng cực, hoá ra trên đời này còn có nơi nghèo đến nỗi màn thầu lạnh cũng không có mà ăn. Tình trạng hạn hán nghiêm trọng, đất đai nứt nẻ như mai rùa, cây trồng đang sinh trưởng bị ánh nắng gay gắt làm khô cằn, héo rũ, không có sinh khí, đến cả đất trời đều mang không khí chết chóc. Bên cạnh có kẻ nói: “Nếu vẫn không có mưa xuống, vụ mùa năm nay sợ rằng ngay đến bản thân cũng không đủ ăn.”

Mấy hương dân dưới bóng râm nghe thấy lời này, ai ai đều lắc đầu thở dài, than thở: “Để thiên hạ thái bình còn khó hơn cả đối phó với chiến tranh loạn lạc, các bô lão truyền tai nhau, đương thời Thái tổ hoàng đế còn trên ngôi đế vương, ngay cả vỏ cây ngoài thành đều bị đào hết không thừa một mống. Hiện tại đã đỡ hơn xưa rồi.”

Người đàn ông để tay trần mới nói vài câu mà mồ hôi đã tuôn như suối: “Thời tiết quái quỷ!”

Thôi Minh Húc đứng dưới ánh mặt trời ấp úng không biết trả lời sao cho phải. Người đàn ông dâng cây quạt lá bồ quỳ cho hắn, vừa nhìn đã biết là đồ dùng có tuổi, lá bồ quỳ đã tưa từng cọng, quạt không ra tí gió. Thôi Minh Húc nhận cây quạt rồi hỏi: “Nếu tình hình hạn hán nghiêm trọng thế, sao không tu sửa hệ thống thuỷ lợi?”

Đám thuộc hạ không trả lời, người đàn ông bật cười đầu tiên: “Thuỷ lợi cũng cần phải có nước, chứ khô hạn thế này bánh xe nước dẫn nước từ đâu ra?”

“Có thể đào kênh dẫn nước.” – Thôi Minh Húc đáp một cách hiển nhiên.

Người đàn ông cười càng to hơn: “Sông Khúc ngoài thành hầu như cạn nước rồi, dẫn nước từ kinh thành về đây à?”

Kẻ khác thuận thế chế nhạo: “Dẫn từ ao câu cá của hoàng thượng nhà chúng ta ấy!” Tiếng cười âm vang làm lũ chim chóc trên cây vỗ cánh bay đi.

Mặt Thôi Minh Húc đỏ rần, rốt cuộc chẳng ứng đối nổi.

Tùy tùng bên cạnh thấy hắn quẫn bách thì tiếp: “Hứa đại nhân tiền nhiệm đã dâng tấu sớ xin hoàng thượng dẫn một nhánh sông từ Tuy Giang tới đây để tháo gỡ khó khăn của Cức Châu. Chẳng qua Tuy Giang cách bản châu khá xa, công trình thì quy mô, chỉ sợ nhất thời không thể cứu được nguy nan này.”

Thôi Minh Húc gật đầu tỏ ý đã biết, bây giờ mới cảm nhận được cảm giác khó chịu khi lúng túng trước nhiều người.

Danh hào Thôi tiểu công tử tại đây cũng không hữu dụng, không chứng tỏ bằng gia thế hay học vấn, mà là công tích thực. Có thể để bách tính sống một cuộc sống tốt đẹp ăn no mặc ấm chính là quan tốt, ngược lại, bạn có tài hoa hơn người văn chương hoa mỹ thì cũng là phí công. Những vất vả và thất bại từ hai mươi năm trước đều góp nhặt thành cuộc sống hiện tại, thân thể vẫn chưa quen, bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Nhưng hắn là thứ sử một châu, đâu có thời gian rảnh rỗi để chậm rãi kéo tơ. Công văn chồng chất như núi gần như làm sập bàn làm việc của hắn, Thôi Minh Húc gấp gáp đến độ xoay vòng vòng nhưng lại bó tay bất lực, ngọn cây dưa chuột nhà phía Đông bò vào viện nhà phía Tây, vậy trái dưa chuột mọc ra rốt cuộc là của nhà ai? Hắn – một công tử ca đến cả lúa gạo và lúa mì còn không phân biệt được – nào biết chuyện này? E rằng ngay đến lão nha dịch trong nha môn còn hiểu biết hơn cả hắn. Nơi ở cũng không tốt, phủ đệ là chỗ một vị tiền nhiệm từng ở, có một số nơi lâu năm chưa tu sửa, mấy cục đá vụn thường rớt xuống. Ăn uống cũng không quen, nơi đây chuộng cay, xào rau còn cho thêm mấy miếng ớt xanh, từ bé hắn ăn toàn sơn trân hải vị, làm sao nuốt nổi? Dù đói bụng cũng không ai đưa chè hạt sen canh tổ yến ngon lành đến cho hắn, nửa đêm nghe mấy tiếng rì rào cũng không ngủ được.

Bắt đầu viết thư cho Tề Gia, viết không ngừng nghỉ, mỗi ngày làm gì, nhìn thấy gì, nghe được gì. Hắn không rõ nguyên nhân bị cười nhạo, đề nghị không thực tế của hắn bị kiên quyết bác bỏ, hắn mất sạch uy tín trước mặt thuộc hạ.

Thầm mắng bản thân đê tiện, đến khổ nhục kế cũng dùng tới. Thế nhưng ngoại trừ Tề Gia, hắn quả thật không biết nên tâm sự với ai về cảnh khốn khó và chán nản hiện tại của mình. Ở đây không ai trò chuyện với hắn, người đầu tiên nghĩ tới khi nhấc bút lên chính là Tề Gia. Nhớ gương mặt tươi cười thuần khiết của y, hai lúm đồng tiền nhạt trên gò má một trái một phải của y, nhớ hai chiếc răng nanh trắng trắng của y.

Mỗi ngày một phong thư đều chứa đựng hi vọng và nhớ nhung của Thôi Minh Húc, như hoa tuyết bay về kinh thành. Thế mà phía kinh thành cứ chậm chạp không có động tĩnh, Tề Gia không hề hồi âm dù chỉ một chữ.

Lòng như lửa đốt.

Chú thích:

[1] Thanh giả tự thanh: nghĩa là người ngay thẳng trong sạch thì dù không biện hộ thanh minh gì thì bản thân họ cũng vẫn trong sạch.

[2] Cức Châu: chữ Cức trong Cức Châu có nghĩa là gai nhọn.

[3] Ở Trung Quốc, 1 cân = 0,5 kí. Suy ra 10 cân = 5 kí, 5 cân = 2.5 kí.

[4] Tháp: là một loại giường dài, hẹp mà thấp.

[5] Hành thư: còn gọi là chữ Hành, là một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo.