Chương 11: Ngoại truyện 01
Cuộc sống đời thườngTinh mơ, trời hãy chưa sáng, thành Cức Châu còn chìm trong cơn mơ, phố xá im lìm có thể nghe thấy tiếng ngáy vọng ra từ cửa sổ nhà ai đó.
Thôi Minh Húc mơ màng mở mắt, thân thể thuận thế xoay mình vào trong, Tề Gia nằm cạnh bị hắn bao kín.
Bây giờ đang mùa xuân, hai người một chăn là vừa. Trong chăn ấm áp, mặt Tề Gia đỏ lựng như thoa son, da thịt trắng muốt ấm mềm. Thôi Minh Húc nửa tỉnh nửa mê dùng móng vuốt sờ mó xuôi ngược, cổ, ngực, eo, chân… Vùi mặt vào hõm cổ Tề Gia hà hơi.
“Đừng…” – Tề Gia dần dần tỉnh giấc, ngơ ngác mở miệng, con ngươi đen láy lơ mơ nhìn đỉnh đầu Thôi Minh Húc: “Ưm?”
Hiển nhiên là chưa tỉnh táo.
“Ha…” – Thôi Minh Húc cười trườn lên nhéo khuôn mặt mềm mại của y.
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt Tề Gia, Tề Gia xoay đầu muốn né: “Ngứa.” – Giọng cũng mơ hồ.
Tề Gia lúc này là thú vị nhất, người chưa tỉnh hẳn, nằm dưới thân Thôi Minh Húc, đần đần mà tùy ý con cọp Thôi Minh Húc này mới sáng sớm đã đưa miệng đến, đưa đến gần, ăn một bữa no nê.
“Ta gãi giúp ngươi.” – Thôi Minh Húc tốt bụng kéo mặt Tề Gia qua, chậm rãi cúi đầu… gãi ngứa. Dùng miệng.
Bạn từng thấy gãi ngứa bằng cách miệng đối miệng chưa? Sáng sớm mỗi ngày, trong phủ thứ sử thành Cức Châu, vào hậu viện, căn phòng đằng sau giàn dưa chuột, chấm nước bọt lên đầu ngón tay chọc một lỗ trên cửa sổ giấy, rồi đưa mắt đến gần, là thấy được ngay. Đừng chọc lỗ bự quá, một phần bổng lộc của Thôi đại nhân nuôi tận hai người, không chịu nổi ba ngày thay cửa sổ hai lần đâu.
Khi chú gà trống đầu tiên trong thành Cức Châu bắt đầu cất tiếng gáy, thứ sử Cức Châu – Thôi Minh Húc đại nhân – đang đè lên tiểu ngốc tử nhà hắn hôn một cách vui vẻ. Nụ hôn dày đặc khởi đầu từ trán, lông mi, mắt, gò má đến chóp mũi. Tề Gia mơ mơ màng màng bị những môi hôn khẽ khàng làm cho chẳng biết làm sao, chớp mắt, ngơ ngác.
Thôi Minh Húc hít sâu một hơi chặn ngang miệng y. Bờ môi mềm, lưỡi cũng mềm, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, ngoan ngoãn để Thôi Minh Húc ngậm vào miệng tùy ý vờn mυ'ŧ.
Trong phòng còn lưu lại dư vị mờ ám tối qua, trên chăn nệm có thể ngửi thấy mùi nắng còn có chút mùi khó nói rõ, môi hôn càng lúc càng kéo dài, hai cơ thể dán vào nhau chậm rãi quấn quýt…
Tiếng gà gáy trong thành Cức Châu nối nhau liên tiếp, ánh mặt trời xuyên thủng bình minh gõ lên song cửa giấy.
“Dậy rồi hả?” – Hôn nồng nàn qua đi, Thôi Minh Húc thấy chưa đủ mà liếʍ đi sợi chỉ bạc giữa hai người, nhìn đôi mắt ngái ngủ của Tề Gia dần từ mông lung đến tỉnh táo. Ôi chao, còn muốn quấy rầy thêm lát nữa, thật đáng tiếc.
“Ngươi làm gì vậy?” – Mắt thỏ hoàn toàn tỉnh táo thấy con cọp càng dựa càng gần, trên mặt thì nở nụ cười toan tính y quá mức quen thuộc. Chú thỏ tay chân nhanh nhẹn vội vã xoay người xuống giường, tránh thoát con cọp vồ mồi.
“Ngươi kêu ngứa, ta gãi giúp ngươi.” – Thôi Minh Húc ngồi dậy ra vẻ vô tội, nhìn Tề Gia đang luống cuống mặc quần áo trước giường. Tiểu ngốc tử khoác nắng sớm trên thân, cần cổ nhỏ nhắn, eo cũng thon, trên cổ có những vết đỏ không cẩn thận để lộ ra từ vạt áo chưa cài kín, một nửa thấy được, một nửa nằm trong y phục, cảnh đẹp ý vui, lòng người say đắm.
Con cọp nuốt nước bọt đánh ực, cố gắng đè nén khóe miệng không ngừng nhếch lên, cẩn thận từng bước từng bước đến gần con thỏ cảnh giác: “Ta mặc giúp ngươi, há há.”
“Mặc xong rồi!” – Thỏ nhảy mạnh ra sau, hoảng hốt kéo kín vạt áo “vυ't” một cái đã chạy ra khỏi phòng.
Xấu hổ gì chứ? Cũng không phải chưa từng làm. Đêm qua chẳng phải rất tuyệt sao? Con cọp ăn ngon biết vị mà không biết điều độ chùi miệng, nhặt quần áo vứt một bên lên mặc vào.
Gia đinh tỳ nữ trong phủ thứ sử không nhiều lắm, có vẻ còn ít hơn phủ nhà Tề Gia. Thôi Minh Húc làm đại thiếu gia đã quen, chưa bao giờ nghĩ phải mó tay làm, ngược hẳn với sau khi Tề Gia tới, tiểu ngốc tử tự tay giành không ít việc. Chẳng hạn như trồng dưa chuột. Chính là giàn cây ở trước phòng. Nghe nói là của một vị tiền nhiệm gieo trồng, ngờ đâu lại có thể sống ở chốn Cức Châu cây cỏ không sinh sôi nổi đến tận giờ, quả là không dễ dàng.
Tề Gia dùng cơm xong sẽ chạy đến hậu viện tưới nước cho dưa chuột, tiện thể nhổ cỏ dại. Thời gian gần đây, trên giàn đã ra mấy đọt dây leo xanh tốt, tươi mơn mởn. Thôi Minh Húc nghiêng qua một bên ngắm Tề Gia đang bận việc từ trên xuống dưới, quần áo màu xanh lá cây dính nước, khuôn mặt nhỏ nhắn rất trắng, tràn trề sức sống nhổ một cây cói.
Quản gia chẳng biết đứng cạnh Thôi Minh Húc từ lúc nào, lải nhải vài chuyện vặt vãnh trong phủ. Hai mắt Thôi Minh Húc nhìn chăm chăm hành động của Tề Gia, nghe như không nghe, đợi quản gia nói xong, mở miệng: “Báo cho nhà bếp, nấu đồ ăn thanh đạm một chút, cho thêm đường ít cay lại.”
Tề Gia hình như không quen thức ăn ở đây, ăn không được nhiều. Thôi Minh Húc nhớ đến quãng thời gian ở lại Tề phủ dạo trước, ba bữa cơm và điểm tâm đều rất thanh đạm, hơi ngọt nhẹ. Ở đây thích ăn cay nhiều thường khiến Tề Gia nhăn tít mặt, mặt mũi túa mồ hôi.
Khi các cửa hiệu trên phố lục tục mở hàng, Thôi Minh Húc dẫn người đi tuần phố, từ cửa nha môn từ từ đi tới phố mua sắm.
Cửa tiệm nhỏ bên cạnh hiệu thuốc phía trước là do Tề Gia tốn sức dỡ từng tấm ván xuống. Đây là cửa tiệm Tề Gia mở, rất nhỏ, việc kinh doanh tiểu ngốc tử cũng rất để tâm, mọi việc đều phải tự tay làm. Ban đầu, Thôi Minh Húc luôn ngăn không được mình chạy đến giúp y, không quá vài lần, Tề Gia đã lắc đầu không cho hắn nhúng tay vào.
“Bị người ta nhìn thấy thì không hay.” – Tề Gia nói.
Thôi Minh Húc quen thói công khai nghĩ muốn nát đầu cũng chẳng rõ không hay ở đâu, bị trông thấy cũng không mất miếng thịt nào. Nhưng mà Tề Gia đã nói không hay, vậy thì… không hay.
Nhưng vẫn chưa yên lòng, vậy nên mỗi ngày lúc Tề Gia khai trương đều chạy đến trông chừng, mãi đến khi cửa tiệm nhỏ mở cửa đón khách, Tề Gia ngồi vào sau quầy hàng cao cao, Thôi Minh Húc mới yên tâm mà rời khỏi.
Người bán bánh bao bên cạnh nhìn không nổi nữa, kéo Thôi Minh Húc lại nói: “Đại nhân, tôi cho ngài một chỗ ngồi chờ, thấy rõ hơn.”
Thôi Minh Húc nhẹ nhàng liếc mắt qua Tề Gia ở cửa hàng đối diện, “phừng” một tiếng đỏ mặt.
Chuyện trong nha môn không nhiều, thỉnh thoảng có người đến cáo trạng, nào là mất trâu, thiếu gà. Xử lý công việc xong phải đi quan sát kênh đào ngoài thành. Khi ra khỏi thành cố ý đi đường vòng qua phố mua sắm.
Tề Gia đang dùng bữa trưa, là phủ thứ sử đặc biệt giao tới, đương nhiên là ý của Thôi Minh Húc. Người độc tài à, cứ sợ Tề Gia ăn đồ của kẻ khác sẽ thành người nhà kẻ khác, thật là…
Nghe đâu trong cung có ý định mời Thôi Minh Đường đại nhân làm thầy dạy cho tiểu thái tử, nhìn vị Thôi Minh Húc đại nhân do một tay Thôi Minh Đường đại nhân dạy dỗ nên, haii… Ý định này nhanh bỏ đi thôi.
Thôi Minh Húc vừa nghiêng ngó nhìn quanh tiệm vừa nhớ thương, chẳng biết nhà bếp có làm thức ăn thanh đạm chút không?
A, hoá ra cuối cùng cũng có tiến bộ rồi, đã biết yêu thương người khác, Thôi lão gia đã có thể nhắm mắt rồi.
Kênh đào rất nhiều việc, trong tiếng leng keng, đốc công thấy Thôi Minh Húc tới, vội dẫn hắn đi một vòng. Đây là chuyện hệ trọng đầu tiên từ sau khi Thôi Minh Húc đến nhậm chức, dốc hết tâm tư vào chuyện này, hầu như mỗi ngày đều phải đến quan sát, không cần ai nhắc, trong lòng Thôi Minh Húc cũng rõ mười mươi.
Đi một vòng rồi cứ thường thường dừng lại trò chuyện với đám đốc công, thấm thoát, thời gian như thoi đưa. Thôi Minh Húc chưa dùng bữa trưa mà đã tới đây, chờ gia đinh phủ thứ sử cầm hộp cơm đến tìm, mới thấy đói.
“Là Tề công tử cố ý quay về phủ, dặn dò tiểu nhân đem đến.” – Gia đinh nói thầm bên tai Thôi Minh Húc.
Thôi Minh Húc thấy ngọt ngào, đương trước mặt mọi người, muốn cười cũng phải giấu đi nhưng đã lộ ra hơn nửa nụ cười. Trông hắn hả dạ quá đi!
Đứng tại bờ kênh cả buổi trưa, sắp xếp việc lớn việc nhỏ xong mới có người ngừng lại. Thôi Minh Húc đứng dậy trở vào thành, người bán bánh bao đã về nhà. Ba bốn người phụ nữ chen chúc trong căn tiệm nhỏ của Tề Gia, hình như đang mua đồ may vá. Thôi Minh Húc đứng trước cửa ngóng vào, Tề Gia bị chìm trong núi người. Tiện đó xoay người vào hiệu thuốc sát vách.
Lang trung trưng cái mặt người chết đang nhắm mắt bắt mạch cho người ta, Thôi Minh Húc chờ bệnh nhân đi, mới ngồi xuống trước mặt lang trung: “Đại phu…”
Lời cứ quấn quanh trong miệng, xấu hổ không nói ra.
Đại phu mặt người chết không tiếp lời, mở mắt, sờ sờ chòm râu dê thưa thớt, chỉ rõ sẽ chờ Thôi Minh Húc tự mở miệng.
Thôi Minh Húc hơi mất tự nhiên nhìn ngó xung quanh, chờ cậu chạy việc của hiệu thuốc bước ra khỏi cửa, mới lắp bắp mở miệng: “Có hay không… Ưm… Có thuốc hay không?”
“Có.” – Đại phu rất phối hợp mà gật đầu. Nói nhảm, không có thuốc thì mở hiệu thuốc làm gì?
“Chính là, chính là bôi vào… Không đau.” – Thôi Minh Húc không thèm so đo với sự châm chọc của đại phu, giơ tay áo lau mồ hôi trên trán: “Y… Y bảo đau, là… chỗ kia… phía dưới… đằng sau, đau. Ta… Ta…”
“Y” mà hắn nhắc là Tề Gia. Đau, Thôi Minh Húc thật vất vả mới cạy được lời thật lòng từ miệng Tề Gia. Khi đó, mặt Tề Gia đỏ đến chín nhừ, Thôi Minh Húc thì mặt trắng bệch. Đau, vấn đề này… là vấn đề vô cùng to lớn. Nguyên nhân có rất nhiều, ví dụ như Tề Gia… quá chặt, hoặc là Thôi Minh Húc… quá kém. Cho dù thế nào đi nữa cũng phải lo giải quyết.
“Ý là sau khi bôi vào sẽ tiện hành động?” – Lang trung vẫn giữ mặt chết, giải thích rõ ý của Thôi Minh Húc.
“Đúng… Đúng!” – Thôi Minh Húc vội vàng gật đầu.
Lúc đi ra, giấu bình thuốc nhỏ như tên trộm.
Lúc về phủ, mặt trời đang xuống núi. Không khí có mùi thức ăn. Tề Gia đang đứng cạnh bàn xếp chén đũa, dáng vẻ hiền lành khiến người ta lặng người.
Thôi Minh Húc cầm đũa nếm thử thức ăn, quả nhiên thanh đạm hơn, hơi ngọt nhẹ. Tề Gia vùi mặt trong bát cơm, nhanh chóng ngẩng đầu cười với hắn, lại nhanh chóng vùi trở lại.
Thôi Minh Húc bỗng cảm thấy mình cũng rất đói.
Ban đêm, căn phòng sau giàn dưa chuột truyền ra tiếng thở dốc mập mờ không rõ và tiếng rêи ɾỉ tinh tế. Sáng sớm hôm sau, thành Cức Châu còn chìm trong cơn mơ, Thôi Minh Húc mơ màng mở mắt, thuận thế xoay mình vào hướng giường trong, bao Tề Gia kín mít…
Sau đó, giàn dưa chuột trước phòng nở hai đóa hoa vàng vàng nhỏ xíu.
Sau đó, hoa rụng, rồi kết trái.
Thôi Minh Húc đến gần tai Tề Gia hỏi: “Ngươi nói xem dưa chuột giống thứ gì?”
Tề Gia nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ.
Thôi Minh Húc đến gần tai y thì thầm gì đó.
Gương mặt Tề Gia bỗng nhiên đỏ lựng.
Từ đó về sau không thấy Tề Gia tưới nước cho cây dưa chuột nữa.
Thật đáng tiếc cho cây dưa chuột có thể sinh trưởng tốt tươi tại nơi Cức Châu này.
Trong kinh thành cách rất xa rất xa rất xa, một người thanh niên có đôi mắt phượng vận áo màu trái mơ biếng nhác nằm sấp trên bàn, bên cạnh là một chồng tấu chương cao như núi: “Tiểu Tu, thực sự rất đau à?”
Thừa tướng trước nay luôn hòa nhã mặt tối sầm, phất tay áo bỏ đi: “Đế sách. Thành Cức Châu mỗi người một quyển, bao gồm Tiểu Tề đại nhân.”
Có gì đáng xấu hổ đâu? Quân vương một nước cũng cùng phiền não vấn đề này.