Nghĩ vậy, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống định sờ sờ đầu của Vượng Tài may mắn vừa mới lừa dối quá quan.
Nghiêm Cảnh Xuyên ngậm núʍ ѵú tránh đi tay của hắn, đi đến bên chân Trần Thuật ngồi xuống.
Trần Thuật không chú ý tới động tác của Trì Ngư, tuỳ ý xách cổ nó lên, ném tới bên giường.
Tay của Trì Ngư còn đang đặt giữa không trung, thấy Trần Thuật không hề phát giác, bèn xấu hổ mà thu hồi, đứng lên làm bộ đi sửa sang lại đồ vật mà tổ tiết mục chuẩn bị cho mỗi phòng.
"Nơi này càng có cái pad!"
Trì Ngư kiểm tra một vòng nói:
"Mỗi ngày có 60 phút vào network, sáu người chúng ta, mỗi người có thể dùng mười phút!"
Nhưng vừa mở ra mới thấy được, bên trong chỉ có một cái phần mềm tìm kiếm, hơn nữa không cho phép download.
Có chút ít còn hơn không đi.
Trì Ngư ôm pad trở lại mép giường, mở ra phần mềm tìm kiếm nhìn mấy dòng tiêu đề bên dưới, ngón tay không khỏi hơi cứng đơ.
"...lần này, tập đoàn Nghiêm thị đưa ra quyết sách sai lầm, rất có khả năng sẽ dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền."
Ánh mắt Nghiêm Cảnh Xuyên khẽ nhúc nhích, giương mắt nhìn về phía đối diện.
Người đang cúi đầu xem video, hắn nhớ rõ là Trì Ngư, hàng xóm trước đây của mình, sau khi chuyển nhà liền không còn qua lại, không nghĩ tới càng chạm mặt ở đây.
Ấn tượng của hắn đối với Trì Ngư không quá sâu, chỉ nhớ rõ tính cách khá tốt, lúc còn nhỏ thường đi theo phía sau chính mình, cùng hắn tiến thối có nhau.
"Đúng vậy nha, ai cũng không nghĩ tới, Nghiêm Cảnh Xuyên phát sinh ngoài ý muốn, sẽ khiến cho tập đoàn Nghiêm thị phát sinh nội loạn nghiêm trọng như thế!"
"Lời nói là nói như vậy, nhưng sự cố mới phát sinh mới ngày. Tình huống kiểu này vốn dĩ cũng phải khảo nghiệm năng lực xử lý tình huống của đội ngũ, đặc biệt, đối với loại quái vật khổng lồ như tập đoàn Nghiêm thị mà nói, một đoạn thời gian thử lỗi nguy hiểm, kỳ thật cũng nằm trong phạm vi có thể tiếp thu!"
“Ha ha ha vậy rửa mắt mong chờ đi!”
Nghe được đối thoại trong video, Nghiêm Cảnh Xuyên thu hồi tầm mắt.
Lúc trước hắn gặp tai nạn xe cộ, nguyên bản liền đã rất kỳ quặc, sau đó công ty lại nhiễu loạn cực kỳ nhanh, điều này hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn.
Chỉ là còn chưa xác định có ai sẽ vội vã ôm quyền như thế, căn bản không suy xét hậu quả.
Nhưng việc quan trọng nhất vẫn là mau chóng thoát khỏi hiện trạng, trở lại thân thể của chính mình.
Lần trước vô tình nếm thử, trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, đau đớn trong đầu đã giảm bớt, cảm giác đói khát cũng dưới sự "hữu cầu tất ứng" cho ăn của Trần Thuật mà biến mất, nhưng mà cảm giác ấm áp phát ra từ trong linh hồn kia còn chưa hề xuất hiện.
Không rõ di chứng còn kéo dài bao lâu, tương lai cần thiết cẩn thận.
"A? Ở đây làm sao lại có chó?"
"Chó? Chó ở đâu!"
Trì Ngư đang xem đến nhập thần, đột nhiên nghe được âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, âm thầm hoảng sợ, vội rời khỏi màn hình nói:
"A, là chó của Trần Thuật!"
"Nó thật đáng yêu!"
"Chó shiba? Nhỏ như vậy, mấy tháng rồi?"
"Có thể sờ sao?"
"Trần Thuật, mình có thể ôm nó một cái được không?"
Nghiêm Cảnh Xuyên nhăn mi lại.
Hắn chưa bao giờ bị người khác vây xem như thế.
Thấy Trần Thuật còn đang ở trong phòng vệ sinh, hắn ngậm núʍ ѵú cao su đứng dậy, da^ʍ lên rương hành lý xuống giường, đi tới dép lê dưới dáy giường ngồi xuống.
"Nó sợ người lạ, không cho sờ đâu!"
Trì Ngư có kinh nghiệm, thay Trần Thuật trả lời mọi người.
Các học viên sôi nổi thất vọng, đành phải đứng từ xa mà xem, miệng trêu chọc chó.