Sau khi rời đi công ty, Trần Thuật đi tới ký túc xá một chuyến, cầm lấy mấy bộ quần áo tắm rửa.
Thấy hắn lại muốn đi, Trì Ngư hỏi:
"Trần Thuật, vé máy bay của cậu cất cánh mấy giờ, ngày mai có muốn khởi hành cùng nhau?"
Trần Thuật nói:
"Tôi ngồi xe đi qua!"
Mang theo Vượng Tài khẳng định sẽ không thông qua được khu vực kiểm tra, hôm qua hắn đã huỷ bỏ vé máy bay mà nguyên thân đặt trước, đổi thành vé xe ô tô.
Trì Ngư sửng sốt:
"Ngồi xe phải mất gần mười tiếng nha!"
Có người lẩm bẩm:
"Cậu mặc kệ hắn, tự hắn thích tìm khổ, quan tâm làm gì!"
Trần Thuật theo âm thanh nhìn qua, người sau cảm thấy không tự nhiên mà tránh đi tầm mắt của hắn, xoay người đi đến sô pha ngồi xuống.
Trì Ngư cũng không dự định khuyên can cái gì nói:
"Vậy cậu trên đường nhớ cẩn thận, đợi đến bên kia chúng ta lại cùng đi!"
"Ừm!"
Dứt lời, Trần Thuật hơi gật đầu với hắn, ra cửa trở về khách sạn.
6h sáng ngày hôm sau, xe khách đúng hạn chạy tới.
Trên đường, Trần Thuật nhận được điện thoại của cha mẹ nguyên thân gọi tới.
"Tiểu Thuật, hiện tại con bận không?"
Trần Thuật đáp:
"Không bận!"
"Tiểu Thuật..."
Hoa Quân nhẹ giọng nói:
"Thực xin lỗi, gần đây cửa hàng bận quá, cha mẹ thật sự không phải cố ý né tránh con!"
Trần Thuật nói:
"Không sao đâu, chuyện làm ăn quan trọng hơn!"
Một năm trước, cha của nguyên thân Trần Hạc Hiên bị người khác lôi kéo đi làm tài chính, kết hợp mở một công ty cho vay nhỏ, sau đó vỡ nợ, đồng bạn hợp tác trực tiếp chạy trốn, để lại lông gà đầy đất, không chí có công ty phá sản, còn làm hại rất nhiều nhà đầu tư táng gia bại sản.
Trong nhà gánh chịu mấy ngàn vạn tiền nợ, liền có một bộ phận là Trần Hạc Hiên muốn bổ túc cho chủ đầu tư.
Lúc trước, Trần Hạc Hiên chưa gượng dậy nổi, vẫn là mẹ của nguyên thân Hoa Quân tráng sĩ chặt cổ tay, bán đi một chỗ bất động sản còn sót lại, mở một quán nướng BBQ ở phố xá sầm uất, lại khuyên Trần Hạc Hiên không nên đi làm công cho người khác, hai người cùng nhau dốc sức liều mạng, đến nay mỗi tháng thu vào cũng có mấy chục vạn, nhưng mà toàn bộ hầu như đều dùng để bù đắp cho nhà đầu tư, điều kiện trong nhà không được cái thiện cái gì.
Bởi vậy, hai người vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Trần Thuật.
Vì trong nhà tao ngộ biến cố lớn, dẫn đến tính cách của nguyên thân trở nên trầm mặc ít nói, lại vì rõ ràng tình huống rong nhà, hắn chưa bao giờ oán trách, càng sẽ không tố khổ với cha mẹ, mãi cho đến lúc hắn cắt cổ tay tự sát, trong tiểu thuyết có viết một câu, Trần Hạc Hiên cùng Hoa Quân cảm thấy khó có thể tiếp thu, động lực cố gắng hoàn toàn tan biến, lần nữa trở nên nghèo túng.
"Trần Thuật, trong nhà rất rốt, con đừng lo lắng, thiếu tiền thì nói cho cha mẹ biết, cha mẹ sẽ chuyển khoản cho con!"
Trần Hạc Hiên nghe đến đây, không nhịn được lên tiếng.
Hoa Quân cũng nói:
"Đúng vậy, tiểu Thuật, con sắp tham dự tiết mục, tiền còn đủ dùng không? Hay là để mẹ chuyển cho con một ít?"
Trần Thuật đáp:
"Không cần đâu!"
Nghe Trần Hạc Hiên còn muốn nói cái gì, hắn bổ sung thêm một câu:
"Khi nào cần con sẽ hỏi!"
Trò chuyện đến đây, đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng la.