Sáng sớm ngày hôm sau, lại bị chuông điện thoại đánh thức.
Trần Thuật vừa xốc chăn lên, liền nhìn thấy Vượng Tài ngồi ở trong ổ chó, một đôi mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm chính mình, không biết đã nhìn chằm chằm bao lâu.
Thấy hắn ngồi dậy, Nghiêm Cảnh Xuyên đứng dậy từ trong ổ chó, đi tới bên chậu cơm trống rỗng.
Trần Thuật thấy thế thì khẽ cau mày.
Trước khi đi ngủ, hắn cố ý chuẩn bị cho Vượng Tài đầy đủ thức ăn rồi, không nghĩ tới đã bị ăn sạch sẽ.
Nghiêm Cảnh Xuyên trầm mặc mà chống đỡ.
Trạng thái kỳ dị tối hôm qua, mặc dù chỉ là thời gian vài giây, cũng hao hết tất cả "năng lượng" mà hắn tích góp từ lúc làm chó đến hôm nay, một đêm trôi qua, cảm giác đau đớn trong đầu hắn vẫn thường xuất hiện, cảm giác đói khát cũng liên tục truyền tới.
Trải qua hai ngày này, hắn cũng đoán được đại khái, chỉ có thể dựa vào ăn để bổ sung thể lực.
"Có ăn hỏng bụng luôn không?"
Nghiêm Cảnh Xuyên đang âm thầm nghĩ ngợi thì trước mặt bỗng nhiên có một bóng ma trùm xuống.
Trần Thuật đi đến trước mặt Vượng Tài, duỗi tay đem nó bế lên, tay phải tìm được cái bụng của nó cẩn thận sờ sờ.
"..."
Cả người Nghiêm Cảnh Xuyên tức khắc cứng còng, theo bản năng tránh né, lại bị Trần Thuật hung hăng đè lại.
"Chớ lộn xộn!"
Trần Thuật không để ý, tiếp theo nhẹ nhàng ấn cái bụng của Vượng Tài từ trên xuống dưới một lần, mới thả nhẹ tay.
"Không chướng bụng là tốt rồi!"
Nghiêm Cảnh Xuyên lập tức tránh thoát khỏi ma trảo, đứng tại chỗ lắc lắc người, cảm xúc xa lạ vẫn còn bồi hồi ở trước ngực và bụng.
Mặc dù trước kia, hắn cũng chưa bao giờ thân cận với người khác như vậy.
Thật lâu sau mới lần nữa trở về bên cạnh chậu cơm.
Trần Thuật đã đổ xong sữa bột, thấy nó tới gần, vỗ vỗ đầu nó nói:
"Ăn đi!"
Chờ Vượng Tài ăn xong, hắn đi rửa mặt, thay quần áo, mang chó nhỏ xuống lầu ăn bữa sáng liền tới công ty.
Khác với ngày hôm qua đó là, hôm nay lúc hắn vào phòng luyện tập, bên trong đã có người đang luyện tập.
Trừ hắn ra, sáu người khác đang tập luyện cùng nhau.
Bọn họ đều sống ở trong ký túc xá, đi lại rất gần.
Nghe được động tĩnh ở cửa ra vào, mấy người theo bản năng nhìn qua.
Phát hiện là Trần Thuật, Cố Vi đột nhiên cảm giác chân sau hơi đau, bàn chân lảo đảo một bước, hoàn toàn quấy rầy tiết tấu của đội ngũ.
Trì Ngư nhìn nhìn gã, yêu cầu mọi người dừng lại:
"Nghỉ ngơi chút, chờ Trần Thuật tới tập cùng!"
Sắc mặt Cố Vi xanh đỏ đan xen, trầm khuôn mặt đi đến một bên ngồi xuống, không thèm liếc Trần Thuật một mắt.
Đám tuỳ tùng cũng học theo, đều cách Trần Thuật thật xa.
Trì Ngư không biết chuyện phát sinh tối hôm qua, còn có chút kỳ quái, nhưng Cố Vi đi trêu chọc Trần Thuật là chuyện tốt, hắn cũng không hỏi nhiều, đi tới khu nghỉ ngơi cầm khăn lau mồ hôi liền yêu cầu mọi người tập hợp.
Trần Thuật đem Vượng Tài đặt xuống chỗ cũ, cũng không để trong lòng.
Ban ngày lên lớp xong, đến buổi tối, bởi vì ngày mai liền phải xuất phát tới nơi quay chụp, người đại diện của đội ngũ cố ý đi lên xem thành quả luyện tập của bọn họ, buổi tối nhân tiện mạng bọn họ đến nơi chế tác phục trang, để mọi người mặc nó lên luyện tập thêm một lần mới cho phép nghỉ tập.