Thu hồi ý thức.
Nghiêm Cảnh Xuyên lần nữa tỉnh lại, cảm giác ấm áp trong đầu đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh đau đớn, hắn vừa mới đứng lên, lập tức từng luồng cảm giác vô lực nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân.
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân hỗn độn đang tới gần.
Cố Vi đi vào trông thấy chó nhỏ nằm trên ghế dài, đáy mắt loé lên một tia chán ghét, thời điểm đi ngang qua thấy nó chướng mắt, trực tiếp đem nó đá về ổ chó.
Hiện giờ, Nghiêm Cảnh Xuyên không hề có năng lực phản kháng, lảo đảo ngã xuống mặt đất, nhưng cảm giác đói khát trong bụng giống như hoả thiêu, càng khiến hắn khó chịu hơn.
Cố Vi thấy thé, lại duỗi chân ra.
"Mày đang làm gì?"
Một giọng nói trầm thấp lạnh thấu xương vang lên từ phía sau.
Ngữ khí làm cho trái tim Cố Vi run rẩy, để gã theo bản năng ngừng động tác.
Nhìn rõ là Trần Thuật, biểu tình tức khắc có chút vặn vẹo, lại lần nữa nhấc chân lên:
"Coi như tao đá nó, thì mày có thể làm..."
Lời còn chưa dứt, Trần Thuật đã đi đến trước mặt, đá mạnh vào gót chân đang nâng lên của gã.
Cố Vi chân bị đau, lập tức mất đi cân bằng, kêu lên một tiếng thất thanh, chật vật ngã về phía sau, lại bị Trần Thuật túm lấy cổ áo xách trở về, ấn lên trên tủ quần áo, quăng một cú nặng nề.
Những người xung quanh vừa định đi lên can năng, cũng bị sợ đến mức quên nhúc nhích.
Cố Vi đau đến mức kêu rên thảm thiết, đôi tay giữ lấy cổ tay của Trần Thuật, lại làm thế nào cũng giãy không ra.
Trần Thuật hơi cúi người, nhìn chằm chằm ánh mắt đang lẩn tránh của gã, trong mắt bắn ra khí lạnh.
"Mày muốn làm gì?"
Cái gáy của Cố Vi chống vào tủ quần áo, muốn kéo ra khoảng cách, kiệt lực cắn chặt răng, nhưng vẫn không khống chế được hô hấp mà run rẩy nói:
"Buông tao ra!"
"Sau này!"
Sắc mặt Trần Thuật bất biến, nhàn nhạt nói:
"Cách xa chó của tao một chút!"
Dứt lời, hắn mới buông ra năm ngón tay, thu hồi tầm mắt, ngồi xuống kiểm tra Vượng Tài đang cuộn lên.
Bàn tay quen thuộc dừng ở trên người, Nghiêm Cảnh Xuyên nhẹ nhàng run lên, trợn mắt chó bò về phía túi đựng chó.
Trần Thuật duỗi tay đem túi đựng chó kéo qua, vừa định đem nó ôm vào đưa đến bệnh viện kiểm tra, liền thấy nó vươn chân trước ra từ bên trong bế lên bình sữa, cắn núʍ ѵú cao su, gian nan đẩy lên.
"Đói bụng hả?"
Thấy nó còn muốn ăn, Trần Thuật ngược lại không quá lo lắng, đút sữa xong, liền đem nó vớt lên một một tay, ôm vào trong ngực, đứng dậy lấy cái túi quàng lên vai:
"Về nhà sẽ cho mày ăn bánh sữa!"
Âm thanh của hắn càng lúc càng xa.
Mấy người phía sau chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của hắn, không dám tiến lên.
Mang theo Vượng Tài trở lại khách sạn, Trần Thuật chợt chú ý tới, cho con ban đầu rất uể oải, sau khi ăn cơm xong liền chuyển biến tốt đẹp, ăn xong lập tức chui vào trong ổ ngủ.
"Vượng Tài!"
Trần Vượng Tài chỉ làm như không nghe được.
Trần Thuật tiện tay sờ nó một phen, nó cũng chỉ nửa mở mắt nửa nhắm mắt liếc hắn, liền tiếp tục đi ngủ.
Không hề có tự giác ăn nhờ ở đậu, hưởng thụ mười phần thản nhiên.
"Cái vật nhỏ này..."
Trần Thuật mỉm cười, con tay búng búng đầu của nó, mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó tắt đèn đi ngủ.