“…”
Nghiêm Cảnh Xuyên trầm mặc.
Hiện tại hắn chỉ là một con chó nhỏ thôi nha.
Nghĩ như thế, hắn liền trực tiếp giải quyết vấn đề sinh lý ở ngay rãnh nước, rồi trầm mặc mà xoay người dự định trở về.
Nhưng mới đi ra ngăn cách.
Bàn tay to ôn nhu trong trí nhớ kia bỗng nhiên đem hắn nhẹ nhàng bế lên.
Trần Thuật đem chó nhỏ ở trong tay đặt vào bồn rửa mặt, một tay nhấc hai chân trước của nó lên.
"Có tiểu lên trên người không?"
Nghiêm Cảnh Xuyên giãy dụa không ra, đành phải chịu đựng khuất nhục bị hắn đánh giá.
"Không tồi, rất sạch sẽ!"
Trần Thuật cong ngón tay búng búng cái bụng mềm mại của chó nhỏ nói:
"Lát nữa thưởng cho mày uống sữa"
"..."
Nghiêm Cảnh Xuyên mặt chó tối tăm.
"Hả?"
Hẳn là phát hiện cái gì, hắn cảm giác được ngón tay của Trần Thuật vừa muốn buông ra lại cầm chặt hơn đôi chút.
"Thì ra là chó đực!"
Trần Thuật liếc nó một cái, thuận miệng nói:
"Chờ mấy hôm nữa đem mày đi thiến!"
Nghiêm Cảnh Xuyên:
"?."
Nhân loại đáng chết! Chờ hắn trở về thân thể chính là ngày mà người đàn ông này vong mạng.
Cho chó uống sữa xong, Trần Thuật thay đổi quần áo, thu thập vật dụng nuôi chó, rồi mang theo nó xuống lầu ăn bữa sáng, lại xem phát hiện lộ trình giữa khách sạn và công ty không quá xa bèn ra cửa đi bộ tới công ty.
Bởi vì tới sớm một tiếng rưỡi, thời điểm hắn tới phòng tập, bên trong không có một bóng người.
Tiết mục sắp bắt đầu, hắn yêu cầu phải mau chóng quen thuộc bộ vị cùng nhịp điệu, nơi đây có sẵn điều kiện, thuận tiện hơn khách sạn nhiều.
Nghiêm Cảnh Xuyên nằm bò ở trong quần áo của Trần Thuật, nặng nề nhìn hắn.
Bị Trần Thuật nhặt được gần qua một đêm, mệt mỏi cùng đói khát ở trong linh hồn phảng phát đã giảm bớt rất nhiều, sau khi ăn no uống nủ, còn có độ ẩm như có như không khuếch tán trong đầu.
Hắn cũng không rõ ràng lắm đó có phải là đặc tính sinh lý của loài chó hay không, nhưng rõ ràng tuyệt đối không phải chuyện xấu.
Chỉ bằng điểm này, hắn có thể tạm thời đem những hồ ngôn loạn ngữ nghe được lúc sáng vứt sau đầu.
Không bao lâu, cơn buồn ngủ dần dần dâng lên, hắn tìm được vị trí thích hợp trong quần áo liền khép mắt đi ngủ.
Mãi đến một tiếng rưỡi sau, những người khác lục tục đuổi tới.
Người vào cửa đầu tiên là Cố Vi, chính là người khởi xuống xa lánh nguyên thân trong tiểu thuyết.
Bốn người phía sau không giống đồng đội của gã, càng giống như tuỳ tùng, thường đi theo gã làm chuyện xấu.
Trông thấy Trần Thuật đang nghỉ ngơi ở ven tường, cùng với con chó con trong ngực hắn, Cố Vi vừa định nói gì, thì lão sư thanh nhạc cũng đã đi vào từ ngoài cửa.
Buổi sáng là lớp thanh nhạc.
Hiện tại bọn họ mỗi ngày chỉ có hai tiết giảng bài, buổi sáng là thanh nhạc, buổi chiều là vũ đạo, buổi tối dùng để luyện tập.
"Mọi người đã đến đủ chưa?"
Có lão sư ở đây, Cố Vi đành phải thu liễm biểu tình, nhỏ giọng hồi đáp:
"Trì Ngư còn chưa tới!"
"Đội trưởng của các em xin nghỉ, không sao cả, tôi sẽ thay thế vị trí của cậu ấy!"
Nói xong, lão sư thanh nhạc yêu cầu mọi người xếp thành một vòng tròn, phân phó:
"Bắt đầu thôi, các em thử hát trước một lượt!"
Trần Thuật bắt được lời bài hát, liếc qua phần của chính mình vài lượt, vừa mới quen thuộc ca từ, cũng đã đến đoạn của hắn.
Nhưng một tiếng rưỡi vừa rồi hắn cũng đã làm quen đoạn giai điệu này, mặc dù không quá am hiểu ca hát, cũng hát được rất tự nhiên.
Trần Thuật cất tiếng hát, mấy người xung quanh đều không nhịn được xoay đầu nhìn hắn, sắc mặt khác nhau, đều trộn lẫn vài phần kinh ngạc.