Chu Trình Lộ còn muốn hỏi chuyện khác, lúc này cách đó không xa có người gọi nàng. Nàng quay người lại, làm động tác nói với Tạ Dư: "Tôi đi làm việc trước, có thời gian chúng ta nói chuyện sau."
Sau khi lên xe, Trần Nhất Sư đứng bên cạnh Tạ Dư, ranh mãnh nói: "Mình trước đây chỉ biết anh trai cậu làm ở bệnh viện Thiên An, không ngờ cậu còn quen biết với nhiều bác sĩ khác như vậy? Đặc biệt là chị gái xinh đẹp vừa rồi."
Chu Trình Lộ thực sự rất đẹp, kể cả khi mặc áo blouse cũng rất đẹp.
Tạ Dư ghét bỏ đẩy Trần Nhất Sư ra, không dám dùng quá nhiều sức: "Đó là.... đồng nghiệp của anh mình, chỉ chào hỏi cũng có thể coi như quen biết sao? Cái tiêu chuẩn quen thuộc của cậu ngày càng thấp rồi đó."
"Anh trai cậu chắc rất nổi tiếng trong bệnh viện. Không phải cậu nói anh cậu đưa bạn gái về nhà gặp cha mẹ sao? Nói cụ thể cho tụi mình biết đi."
Cùng nhau bát quái, Đào Niệm Hi cũng quay sang, có vẻ khá hứng thú với bạn gái Tạ Duy.
Mọi người đều biết Tạ Dư có một người anh khá điển trai. Khi Tạ Dư mới vào đại học, hắn đã đến thăm cô nhiều lần và thu hút sự chú ý của nhiều cô gái. Tuy nhiên, ai thân thiết với Tạ Dư đều biết mối quan hệ của cô với anh trai rất bình thường.
"Cũng chỉ là ăn bữa cơm. Các cậu nhiều chuyện thật, mình không muốn nói."
Tạ Dư không có ý định nói với họ rằng bác sĩ Chu, người mà cô tình cờ gặp ở bệnh viện hôm nay chính là bạn gái mà anh cô đưa ra gặp cha mẹ. Sớm hay muộn, cô cũng sẽ xé nó xuống, càng ít người biết về nó thì càng tốt, để sau này không phải đề cập từng cái một.
Sau khi Chu Trình Lộ về đến nhà, nàng tìm kiếm trong phòng một lượt cuối cùng tìm được một chiếc hộp đựng điện thoại ở góc ngăn kéo. Màng nhựa chưa bóc ra, vẫn còn mới.
Nàng nhìn mẫu điện thoại hơi khác so với trí nhớ của mình nhưng cũng không tính lỗi thời, là mẫu điện thoại ra mắt vào cuối năm trước. Khi đó, công ty Từ Linh Tử mua một số lượng lớn làm phần thưởng cho sự kiện cuối năm, thuận tiện đưa cho nàng một cái.
Điện thoại di động của nàng mới mua không lâu, đương nhiên lười thay đổi nên vẫn luôn cất ở nhà.
Hôm nay nghe Tạ Dư nói về điện thoại của mình, nàng lại nghĩ tới lần trước khi thêm wechat vòng tròn nhỏ không ngừng chuyển động, điện thoại đó thật sự nên thay rồi.
Chu Trình Lộ cất điện thoại vào túi, dự định ngày mai khi đến bệnh viện sẽ đưa cho Tạ Duy
Khi Tạ Duy nhìn thấy hộp điện thoại ngơ ngác một chút: "Hồi đầu năm tôi vừa đổi điện thoại, tạm thời không cần...."
Chu Trình Lộ cười nói: "Là cho Tạ Dư."
Tạ Duy càng kinh ngạc hơn: "Sao đột nhiên cậu nghĩ đến việc đưa điện thoại cho con bé?"
Hắn vẫn không nhận nó, chiếc điện thoại này dù không đắt nhưng giá thành cũng không rẻ.
Chu Trình Lộ vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng liền đến đây, một lát nữa còn phải vội cùng chủ nhiệm đi kiểm tra phòng. Nàng không phát hiện cảm xúc biến hóa của Tạ Duy, trực tiếp điện thoại lên bàn.
"Điện thoại em ấy có chút cũ, đúng lúc trong nhà tôi còn dư một cái, để em ấy dùng rất thích hợp."
"Nhưng mà...."
Tạ Duy chưa kịp nói hai từ "quá đắt", Chu Trình Lộ đã rời khỏi văn phòng.
"Tôi phải nhanh chóng quay về nếu chủ nhiệm tìm không được tôi thì rắc rối lắm."
Trước khi đi nàng còn vỗ nhẹ vai hắn: "Vất vả cậu rồi."
Tạ Duy cầm điện thoại trên bàn, tâm trạng rất phức tạp.
Hắn biết Chu Trình Lộ để ý chuyện của Tạ Dư như vậy là vì hắn. Hắn đã từng đề cập đến Tạ Dư với Chu Trình Lộ, nhưng lúc đó nàng không có hỏi quá nhiều. Từ sau khi đến nhà hắn, thái độ Chu Trình Lộ đối với Tạ Dư rõ ràng thay đổi.
Trước đó Tạ Duy có chút lo lắng Chu Trình Lộ đối với gia đình hắn sẽ có ấn tượng xấu, bởi vì bọn họ còn chưa chính thức thảo luận vấn đề này. Nhưng nhìn thái độ của nàng đối với Tạ Dư, xem ra lần trước gặp gia trưởng cũng xem như thành công.
Chu Trình Lộ không phải người sẽ chủ động lấy lòng ai, nàng đối với Tạ Dư quan tâm cũng chính là đồng ý cùng người nhà Tạ Duy gần gũi. Nghĩ đến đây hắn cũng bớt lo hơn trước.
Tuy nhiên, sự quan tâm của Chu Trình Lộ dành cho Tạ Dư lại đi sâu vào chi tiết. Nàng thậm chí còn biết điện thoại của cô không hoạt động tốt, thậm chí còn quan tâm đến vết sơn trên quần áo của cô. Điều này khiến cho Tạ Duy, người được xem là bạn trai chính thức của Chu Trình Lộ cảm thấy khó chịu, hắn luôn cảm thấy so với em gái, hắn càng ít được chú ý đến.
Ghen tuông là bản năng, Tạ Duy dùng nhiều "bằng chứng" khác nhau thuyết phục chính mình rằng Chu Trình Lộ bởi vì hắn mới để ý Tạ Dư, nhưng mặt khác, hắn không khỏi cảm thấy chán nản và cảm thấy mình giống như bị em gái lấn át.
Chu Trình Lộ đích thân dặn đò, hắn không thể không làm. Tạ Duy đành phải đi một chuyến đến Đại Học Nghiễm Thành.
Khi Tạ Dư nhận được cuộc gọi của hắn, cô vừa ra khỏi phòng thí nghiệm với các bạn cùng lớp.
"Anh, sao đột nhiên anh lại đến trường vậy?"
Tạ Duy vẫn ngồi ở trong xe, liếc nhìn hộp điện thoại trên ghế phụ: "Ra ngoài có chút việc, tiện đường đến gặp em một lát."
"À, em vừa học xong môn Hóa. Anh ở đâu, em đến chỗ anh?"
Tạ Duy đưa điện thoại cho Tạ Dư: "Điện thoại của em cũng cũ rồi, nên đổi cái mới."
Tạ Dư và Đào Niệm Hi vừa mới nghiên cứu điện thoại di động giảm giá gần đây hai ngày trước và chiếc này cũng đang tham gia sự kiện. Mặc dù chiết khấu không tệ, nhưng sau khi giảm giá cũng còn gần năm nghìn tệ*.
*Đại khái là cỡ 17.538.100 tiền Việt
"Anh, cái này đắt quá."
Hơn nữa còn là điện thoại mới, làm sao đến lượt cô?
Tạ Duy hít một hơi, bình tĩnh nói: "Đây là Trình Lộ tỷ của em đưa, cô ấy nói nhìn thấy điện thoại của em không dùng được, nên kêu anh đổi cái mở."
Tạ Dư càng sốc hơn, vừa cầm lấy liền nhịn không được muốn nhét trở lại: "Không tốt lắm đâu, để chị ấy tốn nhiều tiền như vậy. Em không muốn nữa, anh đưa lại cho chị ấy giúp em đi."
Tạ Duy có chút thiếu kiên nhẫn. Một người nhất quyết muốn đưa, còn người kia lại từ chối nhận, điều này khiến người trung gian như hắn đều không hài lòng.
"Cô ấy nói đây là công ty của một người bạn mua dư rồi đưa cô ấy, nó vẫn luôn nằm ở nhà không có dùng đến. Không phải đặc biệt mua, em đừng lo lắng."
Tạ Dư nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"
Tạ Duy nhét hộp điện thoại vào túi cô: "Lừa em có ích gì? Khi đổi điện thoại nhớ nói cảm ơn với cô ấy."
Thấy đã như vậy, Tạ Dư cũng không trốn tránh nữa, có lẽ nói chuyện này cho Tạ Duy cũng vô ích.
"Em về lớp đi, anh phải về bệnh viện."
"Anh, anh đưa em về ký túc xá nha."
Tạ Duy quay đầu nhìn cô, trường học cách ký túc xá không xa, mà bây giờ mới là giữa trưa.
"Sao về sớm vậy?"
"Hôm nay không có lớp, em về làm bài tập."
Tạ Duy đưa cô đến ký túc xá số ba không có ý định xuống xe. Tạ Dư nói hắn chờ cô một chút, bây giờ Tạ Duy có chút khó chịu.
"Hôm nay em bị cái gì vậy? Một hồi muốn cái này, một hồi muốn cái kia."
Bình thường Tạ Dư ở trước mặt hắn đều tương đối kiệm lời, ít nhất không có quá nhiều đòi hỏi.
Tạ Dư không giải thích nhiều, chỉ kêu hắn chờ một chút.
Qua gần hai mươi phút, Tạ Dư mới trở lại.
"Anh, anh mang cái này về cho Trình Lộ tỷ đi."
Trên tay cô có hai túi nhựa và hai hộp cơm trưa.
"Sao lại có hai hộp?"
"Là bì lạnh. Còn có một hộp là cho anh, cám ơn anh hôm nay đến đưa em điện thoại."
Tạ Duy liếc nhìn hướng cô vừa dừng lại, tự nhiên nhìn thấy quầy hàng đầy người.
Hắn khẽ thở dài: "Em học tập cho giỏi, anh đi đây."
Trở lại bệnh viện, Tạ Duy nhìn hai hộp bì lạnh cảm thấy quá hạ thấp đẳng cấp của hắn. Tạ Dư cho rằng mức tiêu thụ này là bình thường, nhưng đối với Chu Trình Lộ thì đó thực sự là một điều đáng xấu hổ.
Người ta đưa một cái điện thoại nhưng lại trả lễ bằng một chén bì lạnh, nếu để khác biết được sẽ cười Tạ gia không biết điều.
Hắn đem bì lạnh về phòng, đúng lúc gặp được Tiểu Lý còn chưa đi.
"Tiểu Lý, tôi mời cậu ăn bì lạnh."
**
Sau khi trở về ký túc xá, cuối cùng Tạ Dư cũng đổi sang một chiếc điện thoại mới, khi hoàn tất chuyển đổi toàn bộ dữ liệu, Tạ Dư liền gửi tin nhắn đầu tiên cho Chu Trình Lộ.
Cô suy nghĩ một lúc rồi gửi một khuôn mặt cười trước.
Vốn dĩ muốn gửi cười nhe răng, nhưng Trần Nhất Sư nói, kiểu chị gái này cùng bọn cô có khoảng cách thế hệ, cho nên không thể nhe răng cười.
Thế là Tạ Dư gửi icon mỉm cười.
Chu Trình Lộ còn đang cùng chủ nhiệm phàn nàn gần đây hương vị các bữa ăn ở phòng ăn càng lúc càng không ổn, nếu có thể giới thiệu một số món ăn vặt từ các quán ven đường thì sẽ tuyệt biết mấy. Nào là bánh trứng, bánh bao nhân thịt hay là bì lạnh, vậy mỗi lần nàng trực ban đều càng có động lực.
Nhìn thất tin nhắn của Tạ Dư nàng có chút kinh ngạc, lại càng kinh ngạc khi nhìn thấy icon mỉm cười
Không đợi nàng trả lời, Tạ Dư đã gửi một tin nhắn khác
【 Trình Lộ tỷ, cảm ơn chị tặng em điện thoại mới, dùng rất tốt ạ.】
Chu Trình Lộ sợ cô có gánh nặng tâm lí, rất sảng khoái nhận lời cảm ơn của cô, nhưng nhấn mạnh: 【 Đây là hàng tồn ở công ty của bạn chị, nếu để ở chị cũng chỉ ăn bụi thôi, em dùng được là tốt rồi.】
Tạ Dư ngược lại nghĩ đến khi tiết kiệm đủ tiền sẽ trả lại cho nàng, nhưng lại sợ nàng từ chối nên không đề cập tới, dù sao hiện tại cô cũng không có tiền.
【 Em có mua bì lạnh, nhờ anh em mang về cho chị.】
【 Chuyện khi nào?】
【 Giữa trưa, lúc anh ấy đến trường học đưa điện thoại cho em.】
Sau khi Tạ Dư gửi tin nhắn này, cô nhận ra có gì đó không ổn. Nhìn phản ứng của Chu Trình Lộ thì có vẻ như nàng chưa nhận được bì lạnh và cũng không biết chuyện này.
Tạ Duy không thể nào đến bây giờ còn chưa trở về, nàng rõ ràng đã thấy hắn được gắn thẻ trong vòng bằng hữu trên wechat bệnh viện.
Chu Trình Lộ nhớ đến phần ăn không có mùi vị gì mà Tạ Duy đưa cho nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân.
Nhưng nàng vẫn cố chịu đựng và trò chuyện với Tạ Dư như trước.
Chỉ là đổi từ chủ đề bì lạnh sang nước sơn, vấn đề này nàng đã muốn hỏi từ lâu.
Tạ Dư xoắn xuýt một chút rồi gửi cho nàng một tấm hình do cô chụp lúc ở trong phòng thí nghiệm.
【 Chị nhìn nè, em đã làm thí nghiệm ba lần, vẫn cùng một kết quả.】