Từ Linh Tử chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thuyết phục khuê mật của mình chia tay, Chu Trình Lộ đã sớm miễn dịch với điều này. Tuy nhiên vài miếng bì lạnh trong chén khiến nàng rất kinh ngạc, không nghĩ tới một cửa hàng nhỏ không đáng chú ý vậy mà hương vị thật sự rất ngon.
Trong nhà hàng Tây sang trọng này, dường như hộp bì lạnh đều đặc biệt nổi bật giữa những món ngon được bày biện tinh xảo trên bàn, nhưng Từ Linh Tử và Chu Trình Lộ lại hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác.
"Cậu có thể nghiêm túc nghe mình nói một lần không, sau khi chia tay sẽ tìm được người tốt hơn. Mình thật sự không coi trọng Tạ Duy, hiện tại nghe cậu kể tình huống gia đình hắn như vậy khẳng định là muốn giữ chặt cậu, mình không thể để cậu nhảy vào cái hố lửa này được."
Chu Trình Lộ dùng khăn lau đi vết tương ớt trên khóe miệng, vừa rồi ăn một hơi hết phần bì lạnh trong chén, thật đúng là thỏa mãn.
"Mình cảm thấy không cần một gậy đem người đánh chết, cậu ta rất có thành ý, dù sao biểu hiện trong bốn năm của cậu ta thật sự khiến mình cảm động."
Từ Linh Tử bĩu môi: "Cảm động chứ không phải tình yêu, có thể làm cơm ăn sao? Kết hôn là muốn sống cả đời, coi như cậu bị cảm động cả đời, cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc."
Nghe những lời này Chu Trình Lộ không hề không vui, ngược lại có chút miên man.
"Tình yêu chính xác là cái gì? Chỉ dựa vào loại cảm xúc liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết ra dopamine* thật sự có thể duy trì lâu hơn sao?"
dopamine*: Hóc-môn "hạnh phúc" có trong cơ thể.
Từ Linh Tử có chút hối hận vừa rồi không nhìn qua bao bì bên ngoài của bì lạnh, nếu không lần sau có thể gọi món. Đối với Chu Trình Lộ còn đang hoang mang, cô chỉ đề nghị: "Chỉ nghĩ đến những chuyện này cũng vô ích, cậu phải thực hành và trải nghiệm nó. Hãy tìm một người thực sự có thể khiến trái tim cậu đập nhanh hơn và khiến cậu sẵn sàng phấn đấu quên mình."
Chu Trình Lộ không nói chuyện, cũng không biết nghe được bao nhiêu.
Từ Linh tử lại hỏi: "Vậy cậu thử hỏi trái tim cậu đi, cậu đối với Tạ Duy có bao nhiêu rung động? Cậu thích hôn hắn không? Thích hắn hôn cậu, ôm cậu, chạm vào cậu không?"
Chu Thành Lộ trước mặt bạn thân cũng không có giấu diếm gì nhiều, lắc đầu nói thẳng: "Thành thật mà nói, mình không quen tiếp xúc quá gần với cậu ta."
"Đó, hai người hẹn hò được mấy tháng rồi mà chỉ mới nắm tay và ôm. Những người thực sự yêu nhau giờ đang mua que thử thai rồi."
Chu Trình Lộ sợ cô càng nói càng kích động, không chừng chút nữa trực tiếp lấy điện thoại thay nàng nói chia tay.
"Mình sẽ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của cậu."
Từ Linh Tử đột nhiên bình tĩnh lại, hoài nghi hỏi: "Thật sao?"
Chu Trình Lộ nghiêm túc gật gật đầu.
"Bình thường mình nói với cậu nhiều lần như vậy, cậu cũng chỉ chiếu lệ, lần này vậy mà nguyện ý cân nhắc, đúng là hiếm thấy. Xem ra một chuyến đi đến hang hổ của mình rất đáng giá, mà này bì lạnh Tạ Dư mua ăn ngon quá."
Nhắc đến Tạ Dư, Chu Trình Lộ vốn muốn hỏi cô có còn nhớ những bạn nhỏ mà cô nhắc tới ở Mê Man Bar tuần trước không. Nhưng nàng lại cảm thấy đây là chuyện riêng tư của Tạ Dư, Từ Linh Tử đối với Tạ gia không có ấn tượng tốt nên do dự một chút nhưng cũng không nói gì.
Từ Linh Tử ra khỏi nhà hàng, đối với bì lạnh vẫn nhớ mãi không quên, rõ ràng so với nhân vật chính đêm nay - Bò bít tết, càng được cô yêu thích hơn.
"Cậu hỏi Tạ Dư xem cửa hàng này có chi nhánh không?"
"Mình đâu có phương thức liên lạc của em ấy."
"Hỏi anh con bé đi, Tạ Duy không thể nào không có."
Chu Trình Lộ có chút không muốn tìm Tạ Duy vì chuyện này: "Cậu ta phải giúp chủ nhiệm trực ban, đừng làm phiền."
Từ Linh Tử nhìn nàng, thâm ý nói: "Hắn là bạn trai cậu, theo lý thuyết hắn có thể nghe điện thoại của cậu bất kì lúc nào. Vì cái gì chỉ hỏi phương thức liên lạc lại biến thành làm phiền."
Chu Trình Lộ nghĩ thầm ngày mai Tạ Dư có lẽ sẽ đến đưa quần áo cho Trần Nhất Sư, đến lúc đó trực tiếp hỏi cô cũng được thôi. Nhưng những gì Từ Linh Tử nói rất có lý, nàng không thích thường xuyên tiếp xúc với Tạ Duy. Người khác nói cái gì chim nhỏ nép vào người, cho rằng họ không thể tách rời, nhưng đối với nàng, điều đó giống như một sự tra tấn.
Trần Nhất Sư sợ việc mình đυ.ng xe bị gia đình biết và tịch thu bằng lái, nên chỉ có thể lặng lẽ nói với chị gái. Nhưng chị của cô lại đang phải công tác ngoài thành phố, cho nên chỉ có thể vất vả Tạ Dư giúp cô lấy ít quần áo trong kí túc xá để thay.
Cũng may không bị thương gì nghiêm trọng, ở lại viện chủ yếu để theo dõi di chứng chấn động não. Chu Trình Lộ hỏi y tá về tình hình ngày hôm sau và nhờ cô giúp đỡ để mắt tới.
Vị y tá này không phải người xấu, chỉ là nói hơi nhiều, không nhịn được hỏi Chu Trình Lộ: "Bác sĩ Chu, cô quan tâm chuyện của Tạ Dư như vậy, có phải bởi vì bác sĩ Tạ ?"
Chu Trình Lộ chỉ nhờ cô báo cho mình biết khi nhìn thấy Tạ Dư, sao lại biến thành quan tâm.
"Tôi muốn tìm Tạ Dư hỏi chút chuyện thì có liên quan gì đến bác sĩ Tạ?"
Nàng bình thường lãnh đạm, lại thuộc dạng người đẹp thân gầy, trên mặt cũng không có thịt. Ngay cả khi cười, nàng hầu như chỉ cười nhẹ.
Nàng vừa tốt nghiệp, đến bệnh viên Thiên An chưa được bao lâu, cho dù từng là thực tập sinh nhưng chung quy vẫn là người mới. Những gì mọi người biết về nàng hầu hết đều dựa trên những gì họ nghe được từ người khác hoặc dựa trên hoàn cảnh gia đình của nàng.
Bây giờ khi nàng giải thích lý do một cách rất nghiêm túc lại bị hiểu lầm là không hài lòng, thậm chí là lạnh lùng.
Y tá cụp mắt, xấu hổ cười: "Tôi cũng nghĩ như vậy, bác sĩ Chu đừng để trong lòng. Chỉ cần vừa nhìn thấy Tạ Dư, tôi sẽ lập tức báo với cô."
Chu Trình Lộ cảm thấy thái độ của y tá này thay đổi quá nhanh, nàng cảm thấy có gì đó không đúng. Muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy đối phương đang bận sắp xếp hồ sơ bệnh án, nàng không tiện ngắt lời.
"Cảm ơn."
Sau khi nàng rời đi, một y tá khác cũng đang làm việc tại bàn y tá ngẩng đầu lên nói: "Tôi nghe nói bác sĩ Chu rất kiêu ngạo, cô còn nói như vậy, cô cho rằng cô ấy dễ nói chuyện như bác sĩ Tạ sao?"
Hai y tá trẻ nghĩ đến khuôn mặt nhã nhặn và đẹp trai của Tạ Duy, hắn cao ráo nhưng luôn nói chuyện lịch sự, không khỏi cảm khái hắn thật là một người đàn ông tốt.
Trước đây khi còn đi học, người ta cho rằng ai có thể theo đuổi được Chu Trình Lộ đơn giản là tổ tiên đã tích lũy quá nhiều đức hạnh. Nhưng sau khi tốt nghiệp và bước vào xã hội, người được săn đón dường như bắt đầu thay đổi. Ngoài ra, ngày càng có nhiều cô gái chưa lập gia đình vào bệnh viện vì thế Tạ Duy liền trở thành món hàng hot.
Bất quá điều kiện của Chu Trình Lộ tốt như vậy nên cũng không ai dám công khai tranh giành với nàng. Hơn nữa thái độ kiên quyết không phải nàng không cưới của bác sĩ Tạ, càng khiến người khác cảm thấy ghen tị trong lòng.
Nói thì nói như thế, nhưng Chu Trình Lộ rất nhanh nhận được thông báo khi Tạ Dư vừa xuất hiện. Gần đây nàng không cần chữa bệnh, chủ yếu đi theo chủ nhiệm tìm hiểu tình hình cơ bản, sau đó giúp sắp xếp một số hồ sơ vụ án quan trọng, so với Tạ Duy, nàng có vẻ nhàn nhã hơn nhiều.
Tạ Dư mang quần áo và bì lạnh đến cho Trần Nhất Sư, người đang mặc quần áo bệnh nhân gần như nhảy lên ôm cô.
Nếu là nguyên chủ nhất định sẽ từ chối, nói là có việc không đi được, không nghĩ tới lần này vậy mà sảng khoái như vậy.
Trần Nhất Sư ăn bì lạnh, cũng không để ý khóe miệng dính tương: "Tiểu Dư Tử, cậu bây giờ càng ngày càng được việc, thật sự là chị em tốt!"
Tạ Dư đẩy ghế ra xa, ghét bỏ nói: "Cậu đừng có lại bôi tương lên quần áo mình."
Trần Nhất Sư biết cô nhất định nhớ tới việc nước sơn ngày hôm qua nên cười xin lỗi: "Mình sai rồi, sau này mình sẽ không sờ loạn cậu nữa, mình trả tiền cho bộ quần áo mới của cậu heng."
Tạ Dư ngồi với cô một lúc, thấy cô vẫn ổn và biết rằng hai ngày nữa cô có thể trở lại trường học, liền yên tâm rời đi.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô đã thấy Chu Trình Lộ đang đi về phía mình.
Cô nghĩ thầm, thật trùng hợp, thế là liền gật nhẹ đầu với đối phương.
Chu Trình Lộ chủ động mở miệng: "Tạ Dư, tôi đặc biệt đến tìm em."
Tạ Dư kinh ngạc: "Tìm em?"
Y tá nhỏ ở bàn y tá mặc dù cúi đầu bận rộn nhưng vẫn nghiêng tai nghe mấy câu chuyện phiếm. Không biết hôm qua ai đã tung tin bác sĩ Chu đi gặp phụ huynh. Ngoài ra, Tạ Dư là em gái ruột của Tạ Duy nên việc nàng chủ động xây dựng mối quan hệ chị dâu em chồng là điều hợp lý.
Có thể khiến người luôn bị động như bác sĩ Chu trở nên chủ động, quả nhiên là sức hấp dẫn của bác sĩ Tạ.
Chu Trình Lộ kéo Tạ Dư đến khu vực nghỉ ngơi, thấy xung quanh không có người, mới nói với cô chuyện của Từ Linh Tử.
Tạ Dư không nghĩ đến Chu Trình Lộ lại có hứng với một chén bì lạnh như : "Em không nghe dì nói còn có chi nhánh khác, nếu chị sớm nói thích, hôm nay em đã mang thêm một phần."
Chu Thành Lộ cũng không hề hối hận, dù sao ký túc xá trong khuôn viên trường cũng cách đây không xa, nàn biết địa chỉ, khi có thời gian lái xe đi mua vài hộp cho Từ Linh Tử ăn cũng không thành vấn đề.
Nàng nhìn thấy Tạ Dư hôm nay mặc một chiếc áo len màu vàng kem, chợt nhớ đến "tình huống bi thảm" trên người cô ngày hôm qua: "Hôm qua em có giặt quần áo không?"
Tạ Dư nhíu mày: "Không có, em cảm thấy nước sơn hôm qua giống như có chút vấn đề."
Chu Trình Lộ hiếu kì: "Vấn đề gì?"
Tạ Dư có cảm giác mơ hồ rằng bột màu trên quần áo không phải là bột màu khoáng chất mà Trần Nhất Sư đã đề cập, mà là bột màu hóa học. Sự khác biệt lớn nhất giữa hai loại này là giá cả, nhiều nhất có thể chênh lệch gấp trăm lần.
Sự khác biệt lớn nhất giữa hai loại này là giá cả, nhiều nhất có thể chênh lệch gấp trăm lần.
Nhưng loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, không thể tùy tiện nói chuyện, nếu không thương gia gây rắc rối sẽ khó giải quyết.
Tạ Dư lắc đầu: "Cũng chỉ là em suy đoán, còn chưa xác nhận."
Chu Trình Lộ nghe Tạ Duy nói Tạ Dư học chuyên ngành Khoa học vật liệu. Nàng không biết nhiều về ngành này, nhưng nàng đại khái đoán được Tạ Dư hẳn là đem nước sớm đi làm thí nghiệm .
Nàng chủ động lấy điện thoại di động ra: "Nếu không phiền, quét nó đi."
Tạ Dư cúi đầu, có chút mờ mịt: "Vì mua bì lạnh sao?"
Chu Trình Lộ cố gắng nhịn cười, giải thích nói: "Tôi muốn biết một chút quan điểm của em về loại nước sơn này."
Đôi mắt của Tạ Dư nhanh chóng trợn ngược, đang nghĩ vừa rồi mình có câu nào lỡ lời, cô cũng không có nói mình đang len lén nghiệm chứng cái gì.
Chu Trình Lộ trấn an, nói: "Tôi chỉ tò mò thôi nếu như em cảm thấy có áp lực, vậy xem như tôi chưa nói gì."
Nàng định lấy lại điện thoại cũng không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Tạ Dư chợt nghĩ nếu cô thêm WeChat, cô cũng có thể thỉnh thoảng gửi một số "mặt khác" của Vu Mẫn Quyên hoặc Tạ Duy cho Chu Trình Lộ, điều này cũng tốt.
Vì vậy cô lấy điện thoại ra: "Thêm, em thêm."
Kết quả, điện thoại của Tạ Dư cuộn một lúc lâu mới được cập nhật. Cô bất lực thở dài: "Điện thoại cũ của anh em hơi bị kẹt."
Sau khi đậu đại học, hầu hết các học sinh khác đều được cha mẹ tặng điện thoại di động mới, nhưng Tạ Dư lại nhận được chiếc điện thoại di động cũ mà Tạ Duy đã vứt đi. Nói chính xác cũng không phải chỉ là vứt đi, mà là trước đó Vu Mẫn Quyên không dùng nữa vứt cho Tạ Duy.
Tạ Duy rất chịu khó đổi điện thoại di động. Sau khi nhận được học bổng, hắn sẽ tìm cơ hội mua điện thoại mới. Vu Mẫn Quyên bình thường cho hắn không ít tiền sinh hoạt, nói là đàn ông con trai trên người phải có tiền, mới có thể theo đuổi con gái.
Chu Thành Lộ không ghét bỏ, cũng không sốt ruột đợi đến khi điện thoại của Tạ Dư cập nhật, thêm WeChat của nhau mới rời đi.
Nàng hôm nay có việc, không có thể đưa Tạ Dư. Bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm trưa, hẳn là rất an toàn.
Tạ Dư cũng có vẻ như đang vội quay về, Chu Trình Lộ đoán rằng cô có thể đang vội về thí nghiệm.
"Nếu có tin tức, nhớ chia sẻ với tôi nha." Chu Trình Lộ vẫy vẫy điện thoại trước khi rời đi.
Tạ Dư làm động tác OK rồi chạy ra khỏi tòa nhà bệnh viện.
========