Đánh Thức Tỷ Tỷ Bị Lừa Gạt Tình Cảm

Chương 5

Vu Mẫn Quyên cũng tốn không ít tâm tư cho buổi gặp mặt này. Một số thiết bị điện trong nhà cũng được thay mới nhất là TV ở phòng khách vừa được mua vào cuối tuần trước. Theo những món ăn được Tạ Duy chỉ định, thay vì đến siêu thị giảm giá gần khu dân cư, Tạ Thành Chiêm đã tận dụng số tiền vất vả kiếm được của mình để mua hết.

Kết quả Chu Trình Lộ chỉ đến có mấy tiếng đồng hồ rồi rời đi mà không nói gì nữa. Bà chỉ bất mãn vài câu, Tạ Duy đã hướng khuỷu tay ra ngoài bắt đầu bênh vực Chu Trình Lộ, bà có thể không tức giận sao?

Hiện giờ bà tức giận không chỉ vì Chu Trình Lộ về sớm mà còn vì sự thiên vị rõ ràng của Tạ Duy khiến bà cảm thấy càng thất vọng

"Tôi nói nó vài câu thì sao hả? Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Nó điều ban, nó tăng ca thì xem như nó coi trọng sao? Vậy tôi với cha của anh thì như nào, chúng tôi không trả giá hay gì?" Vu Mẫn Quyên chỉ TV rồi đến bếp và tủ lạnh, "Chúng tôi vì mặt mũi của anh, để bạn gái anh có ấn tượng tốt, TV mới cũng mua, một đống đồ ăn đắt hơn bình thường cũng mua, cái này không phải là cũng coi trọng nó sao?"

Tạ Duy cau mày, hắn đã quá mệt mỏi với những lời mắng chửi và áp lực. Từ nhỏ đến lớn, tài nguyên và sự trợ giúp mà gia đình dành cho hắn quả thực là tốt nhất, nhưng sự kỳ vọng, nhiệt thành mà cha mẹ đặt vào hắn cũng tăng theo cấp số nhân.

Mà loại kỳ vọng này rõ ràng là đang chờ được đền đáp.

Tạ Dư lặng lẽ ghim lấy một miếng dưa trên bàn vừa được cắt mà không ai chạm vào. Rốt cuộc cũng chỉ giả vờ sủng ái bác sĩ Chu, cuối tuần về nhà cô không thể ăn trái cây tươi theo mùa như vậy.

Tạ Duy trầm mặc, Vu Mẫn Quyên càng đau lòng hơn, càng nghĩ càng tức giận, dưỡng sức chuẩn bị mắng mỏ thêm một trận nữa.

Lúc này Tạ Duy đột nhiên đứng lên: "Con nhớ bệnh việc còn có việc, con phải quay về."

Phần lớn vẻ ngạo mạn của Vu Mẫn Quyên trong nháy mắt bị dập tắt: "Trở về ngay?"

"Ừm, hôm nay đúng lúc là chủ nhiệm trực ban, con muốn theo ông ấy học hỏi thêm nhiều vấn đề. Bình thường ông ấy rất bận lại có nhiều người tìm ông ấy hỏi chuyện, dù sau mục đích hôm nay về nhà cũng đã đạt được rồi."

Khi nghe hắn nói những lời này, Vu Mẫn Quyên lại cảm thấy khó chịu.

Đúng lúc bà muốn phát hỏa, Tạ Thành Chiêm lại nói: "Vậy thì cứ đi đi, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm đầu. Giữ quan hệ tốt với chủ nhiệm sẽ giúp ích cho con sau này."

Tạ Duy gật đầu, nói với Vu Mẫn Quyên: "Mẹ, con vừa chuyển cho mẹ một nghìn tệ, hôm nay dùng làm tiền ăn."

Vu Mẫn Quyên giật mình, tiễn hắn đi tới cửa, vẫn không quên trách mắng: "Mẹ chỉ nói con vài câu, con liền giận lẫy. Con kiếm tiền vất vả lại còn yêu đương, tiền này chính con giữ lại, trong nhà cũng không thiếu bao nhiêu."

Chu Trình Lộ và Tạ Duy đều rời đi, trong nhà lập tức trở nên yên tĩnh. Một ngày mà Vu Mẫn Quyên coi trọng cứ như vậy kết thúc. Bà ta cũng không tâm trạng để chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối nên dựa vào ghế sofa để Tạ Dư đi làm.

"Tiểu Dư, đi dọn dẹp đồ ăn, thuận tiện cho bánh hấp vào nồi."

Tạ Dư cau mày ngồi đó không nhúc nhích, vẫn nhai nửa miếng dưa: "Mẹ, bữa tối mẹ sẽ không để Thành Lộ tỷ ăn bánh hấp chứ?"

"Ai cũng đi hết rồi, còn ăn gì nữa. Đồ ăn tron nhà có thể ăn liền một tuần, ăn hết không phải là lãng phí sao?"

Tạ Dư cắn cây tăm, vẫn không nhúc nhích.

"Đi nhanh lên, đợi quá giờ ăn chị có đói bụng cũng đừng trách tôi."

Tạ Dư lười biếng đứng dậy, đút một tay vào túi. Không biết ấn gì trên điện thoại, ngay sau đó một hồi chuông điện thoại đánh tới.

Thật ra nó không dễ chịu chút nào, đây là nhạc chuông mặc định của hệ thống, bình thường ở trường học cô đều bật chế độ im lặng. Không ngờ hôm nay nhạc chuông đột ngột lại giúp ích rất nhiều, Tạ Dư nhanh chóng bắt máy.

"Hả? Vậy sao? Thật hay giả......"

Đầu bên kia điện thoại mơ hồ có người đang nói chuyện, tốc độ nói rất nhanh, vì Tạ Dư cách ghế sô pha mấy bước nên Vu Mẫn Quyên không thể nghe rõ.

Nhưng trọng điểm vẫn là rất rõ ràng, chính là yêu cầu Tạ Dư về trường sớm, tựa hồ có liên quan đến bài tập về nhà.

Tạ Dư bất đắc dĩ quay đầu: "Cha mẹ, con phải về trường. Bạn cùng lớp nói với con giảng viên đã tạm thời thay đổi điều kiện cho bài tập về nhà tuần này. Những gì con viết trước đây đều không đúng, con phải làm lại tất cả."

"Con cũng muốn đi?"

Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng việc Tạ Dư vắng mặt vào cuối tuần đối với cha mẹ Tạ cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Vốn dĩ yêu cầu cô trở về vào cuối tuần chủ yếu là muốn để cô gặp mặt Chu Trình Lộ, thật ra Tạ Dư cũng không có vai trò quan trọng gì.

"Được rồi, trên đường đi phải cẩn thận, đến trường nhớ nhắn tin cho chúng ta."

Tạ Dư đeo cặp lên lưng ra khỏi phòng: "Vậy cha mẹ ăn cơm đi, con đi trước."

Vừa rồi khi đang rửa bát, cô thấy trong bếp có rất nhiều nguyên liệu cho buổi tối. Sau đó, có một đống nồi chảo, không có ai đến giúp cô hết nên cô phải vội vàng bỏ chạy.

Tạ Dư đi bộ đến bến xe buýt bên ngoài khu dân cư, chuẩn bị đi tàu điện ngầm quay lại trường học. Vừa lên xe, cô liền nhanh chóng gọi điện cho Trần Nhất Sư, giọng điệu hưng phấn không thể kiềm chế.

"Vừa rồi cảm ơn cậu, nếu không bây giờ mình còn phải chịu giày vò."

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, mình đã từng sử dụng cách trốn thoát này, mình đã đề nghị với cậu từ lâu, nhưng cậu lại cứ không chịu. Hôm nay cuối cùng cũng thông suốt rồi nha."

Nguyên chủ vốn oán hận cha mẹ chỉ thương mỗi anh trai, nhưng cô lại không dám trực tiếp phản kháng bọn họ, chỉ có thể tự hành hạ chính mình, hy vọng thu hút được sự chú ý của cha mẹ.

Vì vậy, điểm số của nguyên chủ ngày càng sa sút nhưng cô vẫn bám sát điểm mấu chốt. Không giống như Tạ Duy có thành tích xuất sắc. hắn có thể vượt qua vòng kiểm tra và đến Nghiễm Thành để tiếp tục ở cùng thành phố với cha mẹ.

Tạ Dư không muốn như vậy, tương lai là của riêng cô, vì cái gì phải dùng nó để áp chế những người không xem trọng mình? Logic này cô thật sự không hiểu, có lẽ là bởi vì cô đối với cha mẹ Tạ không có chút tình cảm chân thật nào.

Dù sao cô cũng không đành lòng những bậc cha mẹ không đủ tư cách dựa vào huyết thống cố ý tước đoạt cuộc đời của con cái, cô không muốn bị bọn họ tẩy não, cũng không thể để Tạ Duy một mình hưởng lợi.

"Mình dùng một lần hiệu quả rất tốt, đợi chút nữa đến phòng ngủ mình mời cậu ăn bì lạnh."

Trần Nhất Sư cười lớn, đồng thời còn có âm thanh mở khóa điện tử: "Mình sẽ đến trễ."

Tạ Dư nhíu mày: "Cậu đừng vừa lái xe vừa nghe điện thoại, một lát nữa gặp."

Trần Nhất Sư là người đầu tiên trong ký túc xá của họ thi lấy bằng lái xe và là người đầu tiên sở hữu ô tô riêng. Trong nhà cô điều kiện không tệ, còn có chị gái rất thương cô, hứa sẽ tặng một chiếc ô tô sau khi cô lấy được bằng lái xe.

Mối quan hệ của nguyên chủ với bạn cùng phòng cũng không tệ, nhưng cũng không tính là thân , sau khi Tạ Dư xuyên đến đây phát hiện họ khá tốt, cô cũng rất thích cùng bọn họ chơi đùa. Đám bạn cùng phòng cũng nhận thấy Tạ Dư đã trở nên vui vẻ hơn nên họ đi đâu cũng muốn đưa cô theo.

Trước đây cô phàn nàn về việc phải đối mặt với bạn gái của anh trai đến thăm nhà vào cuối tuần, vì vậy Trần Nhất Sư đã yêu cầu cô ấy đặt phím tắt, chỉ cần gọi đến cô ấy sẽ lập tức gọi lại cho Tạ Dư.

Quả nhiên là có tác dụng rất tốt, chỉ là không nghĩ tới bạn gái của anh trai còn bỏ chạy sớm hơn cô.

Tạ Dư vừa đến ga tàu điện ngầm đã nhận được cuộc gọi từ Trần Nhất Sư.

"Mình còn chưa tới kí túc xá đâu, cậu muốn ăn tương gì?"

"Đừng ăn bì lạnh, mình cảm thấy lạnh quá."

Giọng nói của Trần Nhất Sư rõ ràng có chút yết ớt khiến Tạ Dư giật mình.

"Cậu bị sao vậy?"

"Mình đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện Thiên An" Trần Nhất Sư nói xong liền cúp điện thoại, không cho Tạ Dư thêm thời gian hỏi điều gì.

Bệnh viện Thiên Anh là chỗ Tạ Duy làm việc, cũng ở trung tâm thành phố cách khuôn viên trường Tạ Dư không xa. Nhưng Tạ Duy chỉ đến trường gặp em gái một lần khi hắn bắt đầu thực tập, sau đó hắn liên tục nói mình bận và không bao giờ đến nữa.

Tuy nhiên, nguyên chủ đã đến bệnh viện Thiên An nhiều lần vì đủ loại chuyện rắc rối nên hầu hết các bác sĩ quen thuộc với Tạ Duy cũng biết tên em gái anh là Tạ Dư.

Khi Tạ Dư đến bệnh viên Thiên An nhìn thấy Trần Nhất Sư thật sự bị sốc.

Vết máu trên mặt còn chưa lau sạch, dính trên quần áo, ống quần cũng bị rạch toang.

"Cậu...... Đây là?"

"Mình bị đυ.ng từ phía sau, thật oan uổng quá."

Từ âm thanh có vẻ không phải vấn đề nghiêm trọng. Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ấy, cô lại cảm thấy không ổn chút nào.

"Cậu thật sự không sao chứ?" Tạ Dư tới gần, cẩn thận xem xét.

Trần Nhất Sư thích thú trước vẻ mặt thận trọng của cô. Ngay lúc cô định cười, vết thương trên trán cô bị kéo ra, cô chỉ có thể dùng tay biểu lộ sự "tức giận".

Tạ Dư cúi đầu xem xét, nhìn thấy trên cánh tay mình có một vết máu: "Máu này cậu lấy từ đâu vậy?"

Đã lâu như vậy, làm sao vẫn còn có thể chảy máu?

"Là mình bị đυ.ng xe. Tại sao cậu lại trở nên ngu ngốc như vậy? Đây là sơn, mình mới mua để trong túi xách, sau khi va chạm cũng không còn lại bao nhiêu."

"Cậu thực sự muốn ở lại bệnh viện để theo dõi thêm vài ngày nữa."

Đây có lẽ là đòn phản công bình tĩnh nhất của Tạ Dư, nhưng nó đã thành công đánh trúng vào chỗ đau của Trần Nhất Sư.

Đây không phải vấn đề lớn nhưng nếu bạn bị chấn động não nhẹ vì để an toàn vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi theo vài ngày.

Tạ Dư bước ra khỏi phòng bệnh trùng hợp gặp phải Chu Trình Lộ, đối phương rõ ràng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những "vết đỏ" rải rác trên quần áo của cô và dấu tay trên tay cô vẫn chưa được lau sạch hoàn toàn.

"Tôi gặp được người quen, cậu đi làm việc của mình trước đi." Chu Trình Lộ quay người nói với đồng nghiệp mấy câu, đối phương liền rời đi trước.

Tạ Dư nhìn nàng đi về phía mình, trong mắt không rõ ý gì, trong lúc nhất thời không biết có nên rời đi hay không.

"Đánh nhau?"

Tạ Dư chớp mắt: "Ai đánh nhau?"

Chu Trình Lộ đến gần, thấy trên quần áo không phải máu, lại nhìn trên mặt Tạ Du không có vết sẹo, nàng biết mình đã đoán sai.

Tuy nhiên, nàng không giấu giếm, thẳng thắn nói: "Hôm nay có mấy đứa trẻ đến bệnh viện vì đánh nhau, trong đó có hai người là con gái. Tôi tưởng em có liên quan, nhưng tôi đoán sai rồi, thật xin lỗi."

Tạ Duy từng nói rằng Tạ Dư thường đi cùng những người bạn học không tốt và quả thực đã nhiều lần bị liên lụy vào bệnh viện. Mặc dù không bị thương nghiêm trọng, nhưng vết thương ngoài da vẫn có, chẳng biết từ lúc nào Chu Trình Lộ cũng có ấn tượng như vậy.

Tạ Dư không quan tâm đến thành kiến của nàng, tò mò hỏi: "Cho nên hôm nay chị đột nhiên quay về bệnh viện là vì những người này?"

"Không phải, tôi không tham gia vào công việc ở phòng cấp cứu, tôi chỉ nghe các đồng nghiệp kể lại mà thôi."

Nàng có một phần tư liệu quan trọng mà đồng nghiệp không tìm được nhưng họ lại gấp gáp muốn sử dụng nó, nếu muộn sẽ ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật ngày mai nên nàng phải vội vàng trở về.

Tạ Dư vẫn đứng ở đó, Chu Trình Lộ nâng tay cô lên nhìn một chút: "Em có muốn lau sạch chỗ này không?"

"Muốn." Lát nữa cô sẽ đi tàu điện ngầm về trường, mặc dù không phải máu thật, nhưng việc quay lại như thế này có lẽ sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý của người qua đường. Lau không sạch có khi còn bị người khác chụp video đăng lên mạng.

Chu Trình Lộ đưa cô đến phòng làm việc của mình, nhanh chóng chuẩn bị hỗn hợp, đổ lên một chiếc khăn sạch rồi đưa cho Tạ : "Không có độc."

Tạ Dư cẩn thận lau hết dấu vết trên cánh tay, lại thử lau quần áo, nhưng không có hiệu quả.

Chu Trình Lộ khẽ mỉm cười: "Làn da cùng chất liệu quần áo không giống nhau, hiệu quả cũng sẽ khác."

Tạ Dư cảm thấy hiện tại nàng trông ôn hòa hơn so với khi ở nhà, mặc dù vẫn hay cười nhưng bây giờ khi mặc vào áo blouse trắng bác sĩ Chu dường như dễ gần hơn nhiều.

Cô buột miệng hỏi: "Chị không phải trị bệnh tâm thần à? Sao còn biết tẩy cả vết bẩn?"

Chu Trình Lộ mở chai nước tăng lực uống hai ngụm: "Đây là kỹ năng cơ bản, anh của em cũng có thể làm được."

Nhắc tới Tạ Duy, Tạ Dư đang muốn nhân cơ hội phàn nàn, làm cho Chu Thành Lộ tỉnh táo lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô nhớ ra vừa rồi không đóng cửa khi bước vào. Quả nhiên, tiếng đập cửa kết thúc, giọng nói Tạ Duy vang lên.

"Tiểu Dư, là em thật sao?"