Tháng 5 ở Nghiễm Thành nóng ẩm, chỉ có trốn trong phòng máy lạnh mới có thể thoải mái được một chút. Hôm nay là thứ bảy, tất cả bạn cùng phòng đều đã về nhà, Tạ Dư cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở một mình trong ký túc xá của đại học Nghiễm Thành với một chiếc quạt nhỏ.
Nghiễm thành là một trong những thành phố lớn nổi tiếng ở Trung Quốc, thành phố này có rất nhiều trường đại học danh tiếng, hội tụ đầy đủ nhân tài. Tuy vậy nhưng đại học Nghiễm Thành nghiêm chỉnh mà nói cũng không được coi là trường top đầu, ngoài điểm tuyển sinh rất cao đối với thí sinh bên ngoài, mà sinh viên địa phương tại Nghiễm Thành lại có thể đậu nếu có thể vượt qua điểm chuẩn.
Sở dĩ yêu cầu tuyển sinh đối với sinh viên ngoại thành cao không chỉ vì danh tiếng và sức hấp dẫn của Nghiễm Thành mà còn vì số lượng tuyển sinh có hạn và thủy triều dâng cao đã cuốn trôi mọi con thuyền. Hầu hết các ứng cử viên địa phương ở Nghiễm Thành đều coi đó là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhiều sinh viên địa phương hơn có nghĩa là ít người ở lại trường vào cuối tuần hơn. Trong ba người bạn cùng phòng khác của Tạ Dư, hai người là người địa phương và đương nhiên chọn về nhà, người còn lại sống ở tỉnh lân cận, nhưng có một người chị làm việc ở Nghiêm Thành nên cũng có chỗ ở vào cuối tuần.
Cô đã quen một mình ở trong kí túc xá vào cuối tuần, tự do tự tại cũng không có gì không tốt, nếu bỏ qua được sự thật là nhà cô ở thành phố này.
Tạ Dư xuyên đến trong thế giới này đã hai tháng, may mắn cô cũng đang học cùng chuyên ngành với nguyên chủ —— Khoa học vật liệu, ngoại trừ phải lần nữa làm quen với môi trường xung quanh, các bạn cùng lớp cùng giảng viên, ôn lại kiến thức thì không cần làm gì cả. Nhưng mà, học lực của nguyên chủ chỉ có thể coi là trung bình, tài năng có hạn, gia đình không mấy ủng hộ nên đành phải dựa vào vận may của chính mình.
Tạ Dư lắc đầu liên tục, điều này là không thể, cô muốn lấy bằng tiến sĩ và ngôi trường mục tiêu của cô là trường tốt nhất ở Nghiễm Thành: Đại học Nghiễm Trung Thành. Mặc dù hiện tại cô đã là sinh viên năm 2, nhưng nếu muốn bắt kịp những thành tích kém cỏi trước đây, hiện tại nhất định phải bắt đầu cố gắng nỗ lực.
Hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ khiến cho việc trở về càng không được tự nhiên, cho nên hôm qua khi mẹ nguyên chủ gọi điện thoại kêu cô cuối tuần về nhà, cô lập tức đồng ý.
Nhiều năm trước, cha mẹ nguyên chủ từ một thành phố nội địa lạc hậu đi đến Nghiễm Thành làm công, về sau họ tiết kiệm được một số tiền, không giống những người đồng hương khác về quê xây nhà, mà là lựa chọn ở lại để bắt đầu buôn bán nhỏ.
Nền kinh tế Nghiễm Thành phát triển mạnh mẽ, cha mẹ Tạ cũng sẵn sàng chịu khổ, đi sớm về muộn, thật đúng là đem việc kinh doanh phát triển tốt. Quy mô không lớn, có hai siêu thị nhỏ, hai vợ chồng mỗi người quản một cái, thuê một nhân viên toàn thời gian cùng một nhân viên trẻ bán thời gian, cuộc sống so với những người về quê kia cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Điều khiến họ tự hào nhất cũng không phải là hai nhỏ siêu thị này, mà là có một cậu con trai ưu tú tốt nghiệp đại học y: Tạ Duy, cũng chính là anh trai của Tạ Dư
Tạ Duy sinh ra ở quê nhà, vì có thể mang lại cho con trai một tương lai tốt đẹp, cha mẹ Tạ gia cắn răng mang hắn theo bên người, cùng nhau đến Nghiễm Thành sinh sống. Dù công việc có vất vả đến đâu họ vẫn sẵn sàng chi tiền cho việc học của con trai.
Chỉ cần có đủ khả năng chi trả cho các trường luyện thi, sẽ không để Tạ Duy bỏ lỡ, thành tích có sự cải thiện một cách rõ ràng, điều này khiến Tạ Thành Chiêm cùng Vu Mẫn Quyên càng có thêm hi vọng, làm việc chăm chỉ hơn.
Tạ Dư là một đứa trẻ ngoài ý muốn, nhưng vì Tạ Duy nói muốn có một người bạn bên cạnh nên cha mẹ Tạ cũng quyết định giữ lại đứa nhỏ này. Sau này phát hiện là con gái, có chút thất vọng.
Về sau khi cùng đồng hương nói đến việc này, họ nghe được vài câu an ủi: "Sinh con gái cũng không có gì không tốt, ít nhất không phải chia hai căn nhà. Còn có thể kiếm được một đứa con rể miễn phí, về sau dưỡng già cũng có người chăm sóc."
Cách nói này khiến cho trong lòng Tạ Thành Chiêm và Vu Mẫn Quyên khá thoải mái, nghĩ thầm thay vì đem con gái mang về quê cho các người già trông coi chi bằng ở lại Nghiễm Thành nhìn thấy một chút sự đời, sau này có thể tìm được một người chồng có gia cảnh tốt.
Mặc dù việc kinh doanh diễn ra suôn sẻ, cũng tích lũy chút tài sản, nhưng muốn mua nhà ở Nghiễm Thành quả thật là một hi vọng xa vời. Bọn họ ít năm trước đây thừa dịp chính sách nhà nước tương đối lỏng lẽo, ở ngoại thành mua một căn hộ hai phòng. Tạ Dư thì ngủ trên ban công nhỏ nối với phòng của cha mẹ, đơn giản cải tạo một chút, ở giữa treo lên một cái rèm, so trước kia chen chúc ở trong phòng khách của phòng trọ tốt hơn chút.
Mãi đến khi Tạ Duy thi đậu đại học y khoa, Tạ Dư mới có thể dọn vào trong phòng. Nhưng mà mỗi khi anh trai trở về trong kì nghỉ hè và nghỉ đông cô đều phải chuyển về ban công nhỏ.
Tạ Duy và Tạ Dư đều không có hộ khẩu ở Nghiễm Thành, thi đại học là thi ở quê, hai anh em đều rất thành công và đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học trở về Nghiêm Thành. Nhưng so với Tạ Duy, điểm số của Tạ Dư rõ ràng thấp hơn nhiều, đặc biệt là để có thể ở lại Nghiễm Thành, thậm chí cô còn dám nộp đơn vào một chuyên ngành mà cha mẹ Tạ chưa từng nghe qua.
Sau này, khi có thông báo nhập học, cha mẹ Tạ nhận ra rằng khoa học vật liệu không phải là làm những tấm nhựa hay bát thủy tinh. Nhưng ngay cả sau khi giải thích nó dùng để làm gì, họ thậm chí còn không nhớ.
Chỉ cảm thấy lãng phí số điểm kia của Tạ Dư, nếu cô điền vào một chuyên ngành nào đó về ngôn ngữ, khi người khác hỏi tới trên mặt bọn họ cũng có ánh sáng hơn.
Sau đó, Tạ Duy vẫn là người giải thích với bố mẹ cô rằng khoa học vật liệu cũng có một tương lai đầy hứa hẹn và sau khi học xong cô có thể tham gia vào ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ, điều này khiến Tạ Thành Chiêm cười và lắc đầu.
"Nếu là con đi đọc, chúng ta còn tin tưởng tương lai có thể lên trời. Nếu tiểu Dư đi đọc, chỉ sợ là sau khi tốt nghiệp phải đến cửa hàng phụ giúp."
Sau khi trúng tuyển, học phí cũng không quá đắt, cha mẹ Tạ cũng không có quá nhiều ngăn cản, chỉ là Tạ Dư phải vừa học vừa làm để trang trải chi phí sinh hoạt, trong nhà chỉ có thể cho một nửa.
Dù sao, Tạ Duy sau khi hoàn thành bằng tiến sĩ tuổi tác cũng không còn nhỏ, không tiết kiệm được bao nhiêu tiền trong những năm đầu nghiệp. Những việc như là kết hôn hay mua nhà, cha mẹ vẫn phải góp phần.
Tiền trong nhà, đều ưu tiên dành cho Tạ Duy, nếu con trai không có nhà thì gần như không thể lấy được vợ.
Tạ Dư buồn cho địa vị của nguyên chủ trong gia đình này, cũng không có gì đáng mong chờ. Vì trong lòng cha mẹ cô không thể so sánh được với Tạ Duy, vì vậy chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng. Suy cho cùng, đại học chỉ cung cấp một nửa chi phí sinh hoạt, sau khi tốt nghiệp sẽ không có giúp đỡ gì thêm.
Sở dĩ Vu Mẫn Quyền đặc biệt nhắc nhở Tạ Dư cuối tuần sau phải về nhà là bởi vì trong nhà có một vị khách quan trọng: Người mà Tạ Duy phải theo đuổi suốt 4 năm mới có thể đuổi tới.
Mặc dù chỉ là là đầu tiên gặp mặt nhưng cha mẹ Tại lại cho rằng đây giống như buổi ra mắt con dâu vậy. Nghe Tạ Duy nói Chu Trình Lộ sinh ra trong một gia đình y khoa, cha Chu rất có uy tín trong lĩnh vực y tế, là người Nghiễm Thành, gia cảnh rất tốt, người cũng ưu tú. Trong trường học rất nhiều người theo đuổi nàng, nhưng Tạ Duy cuối cùng đã chiến thắng sau bốn năm và trở thành bạn trai của bác sĩ Chu.
Vu Mẫn Quyên không khỏi vui mừng cảm thấy con trai của mình chính là lợi hại, ưu tú như vậy nữ sinh đều bị hắn theo đuổi được, tuyệt đối không thể cản trở hắn.
Nguyên chủ đã nhìn thấy ảnh chụp của Chu Trình Lộ trên điện thoại của anh mình, đó là ảnh chụp chung trong buổi lễ tốt nghiệp, khi đó hai người khoảng cách còn rất xa, Tạ Duy hiếm thấy không quên cường điệu bạn gái mình bao nhiêu xinh đẹp.
Tạ Dư thừa nhận người trong ảnh vô cùng xinh đẹp, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại trông rất nhẹ nhàng và nghiêm túc, quả thực rất phù hợp với nghề bác sĩ.
Đối với con dâu tương lai Tạ gia đều hài lòng, Tạ Dư ngược lại muốn làm chút việc phá hư nó dù sao cô cũng biết được nội dung trong sách.
Sau khi kết hôn, bộ mặt thật của Tạ Duy mới dần lộ ra, nộp đơn xin học bổng du học, ra nước ngoài hơn một năm hoàn toàn phớt lờ Chu Trình Lộ một mình ở trong nước không thèm quan tâm. Sau khi về nước thăng quan tiến chức, danh tiếng cũng tăng cao, học thuật cũng tăng lên, đương nhiên càng có nhiều y tá cấp dưới chủ động theo hắn.
Hiện tại hắn càng không muốn đi lấy lòng Chu Trình Lộ, hai người không lâu liền chiến tranh lạnh.
Mà những thành tựu này của hắn, ban đầu đều nhờ vào sự ủng hộ của cha vợ, cũng chính là cha của Chu Trình Lộ một tay đề bạt. Nhưng sau đó, Tạ Duy tố cáo Chu Trìnhh Lộ sau khi kết hôn lãnh đạm, bỏ bê gia đình, không quan tâm đến chồng và không hề là một người vợ đủ tư cách.
Chiến tranh lạnh, oán giận và tố cáo lẫn nhau đã khiến cuộc hôn nhân kết thúc bằng ly hôn. Tuy nhiên, kết cục của Tạ Duy và Chu Trình Lộ hoàn toàn khác biệt. Chu Trình Lộ vẫn là một bác sĩ khoa tâm thần bình thường, không còn hứng thú với các mối quan hệ, thanh tâm quả dục. Tuy nhiên, Tạ Duy đã từng bước thăng tiến và sau này trở thành người đứng đầu hệ thống y tế, vợ đẹp con xinh có đủ.
Tạ Dư cả thấy điều này thực sự không công bằng, vì cái gì Tạ Duy đều nhận được hết tất cả những điều tốt đẹp? Lần này cô muốn làm người xấu, thà xây thêm mười ngôi chùa cũng phải phá hủy cuộc hôn nhân này.
Ban đêm khi Tạ Dư ra khỏi phòng tắm, cô giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của hai người trong ký túc xá.
"Đào Tử, Quất Tử, sao hôm nay các cậu về rồi?"
Đào Tư tên đầy đủ là Đào Niệm Hi, còn Quất Tử là Trần Nhất Sư, họ là hai người bạn cùng phòng người bản địa của Tạ Dư, cô vốn nghĩ hai người họ sẽ trở về ký túc xá vào tối mai.
Đào Niệm Hi dựa lưng vào ghế, cười thúc giục Tạ Dư: "Tiểu Dư Tử, cậu mau đi sấy tóc, bọn mình dẫn cậu đến chỗ tốt."
Tạ Dư liếc mắt: "Xem ra cậu không có ý tốt gì."
"Cũng sẽ không đem cậu đi bán, sợ cái gì?"
Trần Nhất Sư cũng ở bên cạnh phụ họa: "Cậu có nghe qua Mê Man Bar chưa?"
Tạ Dư có chút ấn tượng: "Mấy ngày trước cậu mỗi ngày nói năm sáu lần?"
Trần Nhất Sư búng ngón tay: "Không sai, ngày hôm nay chính thức mở cửa kinh doanh"
Tạ Dư tiếp tục lau tóc, chậm rãi bước về chỗ ngồi của mình.
"Vậy các cậu cứ đi đi, mình không tham gia náo nhiệt."
Đào Niệm Hi tặc lưỡi, thuận tay đưa máy sấy tóc cho cô: "Không phải cậu nói tò mò về quán bar đồng tính nữ sao? Mê Man Bar hiện là quán bar đồng tính nữ hàng đầu ở Nghiễm Thành. Đi mở mang tầm mắt thì quá tốt luôn đó"
Trần Nhất Sư là người đồng tính, vừa mới vào đại học liền thản nhiên bộc lộ, đám bạn cùng phòng đều biết, cũng đều tôn trọng tính hướng của cô. Trần Nhất Sư không ngần ngại giới thiệu những thông tin tích cực về cộng đồng đồng tính nữ cho những người chị em tốt của mình, chỉ có hiểu biết toàn diện thì mới không có hiểu lầm và không sợ hãi.
Tạ Dư cũng không bài xích, thế nhưng khi mỗi lần Trần Nhất Sư đột nhiên chạy tới cùng cô kề sát bên cạnh, cô vẫn sẽ cảm thấy khẩn trương.
Thấy cô im lặng, Đào Niệm Hi chủ động giúp cô sấy đuôi tóc, còn khen cô gần đây chất lượng tóc đã cải thiện hơn nhiều.
"Nhìn này, mình đã nói cậu cắt bỏ phần tóc cụt càng sớm càng tốt, hiện giờ nhìn đẹp quá trời."
Khi học kỳ này vừa khai giảng, bốn người trong ký túc xá liền rủ nhau đi uốn tóc. Nguyên chủ dùng số tiền kiếm được từ công việc bán thời gian, nhưng sau khi về nhà, Vu Mẫn Quyên vẫn lải nhãi bên tai rất lâu.
Tạ Dư bởi vì tò mò đã bị hai người bạn xấu Đào Quất kéo đến Mê Man Bar. Ưu điểm duy nhất của việc sống trong thành phố là bạn không phải tốn quá nhiều tiền để bắt taxi khi đi chơi vào cuối tuần. Hai người bạn cùng phòng rất hào phóng, họ không đếm xỉa gì đến lời cảm ơn của cô khi được đề nghị share tiền.
**
Chu Trình Lộ hôm nay được nghỉ, hôm nay nàng vừa thay đồng sự trực ban xong, vốn định về nhà nghỉ ngơi, ai ngờ khuê mật Từ Linh Tử lại liên tục gọi điện thoại cho nàng.
"Cậu đi Mê Man tìm đối tượng, dẫn mình đi cùng có phải hay không hơi sai sai?"
Mặc dù Chu Trình Lộ đang phàn nàn nhưng vì đã bị kéo lên xe nên nàng đành phải đi theo cô ấy.
"Cậu là chị em tốt nhất của mình, chẳng lẽ không tính đi trông coi mình sao? Lỡ như mình uống say hoa mắt, tìm nhầm thứ cặn bã sau này chẳng phải lại muốn đến tìm cậu khóc lóc."
Chu Trình Lộ khẽ cười một tiếng: "Câụ cũng không phải chưa từng gặp qua cặn bã, cậu có từng khóc chưa?"
Từ Linh Tử kêu rên: "Khẳng định là có khóc qua, chỉ là người khóc là cô ta mà thôi."
Mê Man Bar gần đây rất nổi tiếng. Mặc dù đã kinh doanh thử một tuần, chỉ mời những khách hàng đặc biệt cũng đủ náo nhiệt, chờ đến khi chính thức kinh doanh, vẫn có người một lần nữa đến ủng hộ.
Từ Linh Tử tìm được chỗ đậu xe dành riêng cho mình, xách túi xuống xe: "Cũng may là mình đã chào Kim tỷ trước, nếu không chỉ đỗ xe thôi đã phải mất hơn nửa tiếng."
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Trình Lộ bị người chị em tốt này kéo đến quán bar đồng tính nữ, nhưng vì gương mặt lạnh lùng này nên khi xuất hiện, nàng dễ dàng trở thành "Người được mọi người yêu thích" đến mức Từ Linh Tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi và thề rằng lần sau sẽ không bao giờ đi cùng nàng nữa.
Kết quả là lần sau vẫn cô ấy quên mất những gì mình đã nói.
Không giống như hầu hết các quán bar tương tự có ánh sáng mờ, Mê Man Bar khá sáng sủa và tươi sáng, hơi giống một quán bar được cải tiến. Bên trong không có cảnh tượng mù mịt hay không phù hợp với trẻ em, hầu hết khách đều ăn mặc chỉnh tề và nhã nhặn.
Chu Trình Lộ có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn hoàn cảnh xung quanh thêm vài lần, hoàn toàn khác xa so với những gì mà nàng tưởng tượng.
Từ Linh Tử kéo Chu Trình Lộ xuyên qua đám người đi đến quầy bar: "Chúng ta đi chào hỏi chị Kim tỷ trước đã."
Kim tỷ là chủ của quán bar này, tuổi tác chỉ mới bốn mươi nhưng kinh nghiệm phong phú, là một nữ cường nhân đầy bản lĩnh. Cô ấy mở nhiều hơn một quán bar, Từ Linh Tử và Chu Trình Lộ từ lâu đã biết cô ấy.
"Kim tỷ, hôm nay buôn bán rất tốt nha. Mới mở được một tiếng mà đã gần kín chỗ rồi."
Kim tỷ đang ở trong quầy bar chỉ bảo nhân viên pha chế và nhân viên phục vụ chú ý đến những chi tiết khi phục vụ khách hàng, khi nghe được âm thanh của Từ Linh Tử liền quay lại mỉm cười cùng hai người chào hỏi.
"Tôi cũng không nghĩ tới mọi người lại ủng hộ như vậy, tôi phải phân công công việc trước đã. Hai em đi đến chỗ ngồi trước đi, đợi chút nữa tôi đến sau."
Kim nhờ nhân viên phục vụ đưa các nàng dẫn tới khu vực VIP, tầm nhìn không tệ, cơ bản có thể thấy rõ mỗi một góc của quán bar.
Từ Linh Tử nhớ rõ mục đích hôm nay của mình, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, kết quả nhìn một vòng đều không có thấy được người khiến mình vừa nhìn thấy đã yêu, khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Bất quá ngược lại có một chiếc bàn khiến cô chú ý đến, cô nhịn không được đẩy đẩy Chu Trình Lộ đang ngồi ở bên cạnh im lặng uống nước dừa.
"Xem kìa, bên kia có mấy bạn nhỏ, hình như là người mới."
--------------------