Nhưng bởi vì nàng nói "Là lỗi của tôi", chóp mũi Phương Du lại đau nhức, nhưng lần này cô không rơi nước mắt nữa, có lẽ là bởi vì mấy đêm nay cô đã khóc nhiều rồi.
Đàm Vân Thư cẩn thận lau cho cô, sau đó hài lòng cong môi, cúi đầu nhìn đôi môi mềm mại của Phương Du, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe môi cô, thấp giọng hỏi: "Có nhớ tôi không?"
"..." Phương Du lẩm bẩm nói: "Không có."
"Làm sao có thể? Rõ ràng là tôi cảm nhận được."
"Còn cậu thì sao?" Phương Du nhìn nàng, trực tiếp hỏi: "Có nhớ tôi không?"
Phương Du vừa nói ra đã hối hận.
Đây không phải là trọng tâm giữa họ lúc này.
Cô cũng biết rõ, điều cô sợ nhất chính là câu trả lời của Đàm Vân Thư, bởi vì ba năm qua Đàm Vân Thư chưa từng nói điều này với cô.
Nhưng câu trả lời của Đàm Vân Thư rất nhanh đã vang lên trong xe: "Có."
Đàm Vân Thư dịu dàng nhìn cô và lặp lại: "Tôi rất nhớ cậu, Phương Du."
Hơi thở của Phương Du trở nên nặng nề hơn.
Trong lòng cô có chút khó chịu nhưng không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Nhưng khi nghĩ đến bức ảnh của Đàm Vân Thư và người khác, mọi cảm xúc bỗng chốc tan biến. Cô lấy kính lại rồi nhắm mắt, dường như không muốn nói thêm nữa.
Đàm Vân Thư hiểu ý cô và bĩu môi dưới.
"Được, tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi trước."
Đàm Vân Thư cầm vô lăng khởi động xe, lái ra khỏi khu vực này, tiến đến con đường rộng rồi hoà vào dòng xe cộ.
Phương Du sau đó chậm rãi mở mắt.
Nhìn thấy phía trước có một ngã rẽ, cô hơi quay đầu lại, tầm nhìn ngoại vi rơi vào Đàm Vân Thư, người đang tập trung lái xe.
Ánh sáng thay đổi liên tục xung quanh Đàm Vân Thư vẽ nên những dấu vết riêng trên khuôn mặt nàng. Trong lúc ánh sáng và bóng tối giao thoa, khuôn mặt của Đàm Vân Thư có vẻ hơi bí ẩn, nhưng có thể nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên, cho thấy nàng đang có tâm trạng tốt.
Phương Du bình tĩnh thu hồi ánh mắt lần nữa.
Hơn mười phút sau, xe dừng lại.
Sân số 35 Tinh Hồ đã khuya, trên đường không một bóng người.
Ánh sáng ở đây mờ hơn ánh sáng ở trường, chưa kể còn có bóng cây, cho dù có người tới cũng sẽ không bị chú ý.
Phương Du tháo dây an toàn. Cô không muốn phí nhiều thời gian hơn nữa với Đàm Vân Thư trong một không gian hẹp như vậy. Cô nâng tay lên và cứng nhắc nói hai chữ: "Cảm ơn."
"Không đủ."
"Chính cậu đã kiên trì muốn chở tôi."
"Cậu còn chưa trả lời, cậu thật sự không nhớ tôi sao? Phương Du."
"Không."
Đôi mắt của Đàm Vân Thư rơi vào khuôn mặt ủ rũ của cô, nàng cười khúc khích: "Được rồi, cậu nói không nhớ tôi, điều đó có nghĩa là cậu rất nhớ tôi. "
Phương Du: "..."
Phương Du: "Tôi xuống xe đây."
"Được." Đàm Vân Thư không nói thêm gì nữa, cũng không có ý định đi theo, "Ngủ ngon."
"Ừm."
Phương Du dừng một chút, sau đó nói: "Ngủ ngon."
"Tối mai tôi sẽ đón cậu," Đàm Vân Thư lại nói.
Phương Du không trả lời, sau vài giây, cô xuống xe và đi vào khu chung cư.
Đàm Vân Thư nhìn bóng dáng cô biến mất khỏi cửa, nụ cười trên môi dần nhạt đi, đầu ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, trên mặt lộ ra một cỗ lạnh lẽo nhàn nhạt.
Cậu không muốn tiếp tục mối quan hệ này sao?
-
Về đến nhà, Phương Du cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô cảm thấy an toàn hơn khi ở trong ngôi nhà quen thuộc, nhưng cô chắc chắn sẽ nghĩ đến Đàm Vân Thư, người mà cô gặp tối nay. Cô nghĩ Đàm Vân Thư sẽ đi theo, nhưng Đàm Vân Thư đã không làm như vậy.
Không sao đâu, cô vẫn cần một chút thời gian xây dựng về mặt tâm lý.
Cô không thể lạnh lùng được.
Tắm rửa xong đã gần mười một giờ.
Bởi vì lần trước Phương Cần nghỉ phép vào thứ Tư, nên tuần này bà cũng được nghỉ thứ Tư, tối mai bà mới về.
Đêm nay cô vẫn ở một mình.
Làm việc cả ngày, cô gần như cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, cô lại nghĩ đến Đàm Vân Thư.
Sau nhiều lần cố gắng chìm vào giấc ngủ, Phương Du chỉ dựa vào đầu giường và lướt qua vòng tròn bạn bè của mình. Điều này khiến đầu óc cô tạm thời ngừng suy nghĩ về những điều liên quan đến Đàm Vân Thư, nhưng hóa ra lại chẳng có tác dụng gì.
Ví dụ, khi một người quản lý việc làm thêm đăng một vài bức ảnh về chuyến đi biển và nói rằng cô ấy lại nhớ biển, mắt cô sẽ tự động tập trung vào từ "nhớ". Cô không khỏi nghĩ đến những gì Đàm Vân Thư đã nói với mình tối nay.
- Tôi nhớ cậu nhiều lắm, Phương Du.
Phương Du thở ra, lặng lẽ cong môi dưới, sau đó nghĩ lại, cô vẫn chán nản vì bức ảnh đó.
Cô mím môi suy nghĩ một lúc rồi bấm vào vòng bạn bè của Đàm Vân Thư.
Bản cập nhật đó đã biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại.
Có phải Đàm Vân Thư làm điều này bởi vì nàng nhận ra có điều gì đó không ổn với cô không?